Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 120
Thanh Sơn vẫn đang cầm tay cầm quay cánh quạt, tôi lại nói với cậu ấy: "Thanh Sơn, cậu không cần quay mạnh như vậy, cậu có thể làm chậm hơn một chút." Tôi nghĩ cậu ấy suýt chút nữa đã bẻ cái máy quạt lúa này thành từng mảnh.
Những vỏ trấu đã được tách theo cách này vẫn còn một số trấu vỡ chưa được thổi ra, tôi thấy Khương Dương ở bên cạnh vẫn ổn, vì vậy tôi đã tóm lấy thằng bé và để nó ngồi trên một chiếc ghế nhỏ để phân loại vỏ trấu trong một cái sàng lớn.
Năm nay có hai đứa giúp nên tôi cảm thấy nhàn hơn không ít, đặc biệt là Thanh Sơn, con lăn đá rất nặng, trước đây tôi phải vất vả kéo nó, nhưng Thanh Sơn khỏe hơn tôi rất nhiều, cậu ấy có thể dễ dàng di chuyển con lăn trên lúa, chúng tôi đã giải quyết hết tất cả những việc trước khi tôi phải làm trong ba ngày chỉ với một buổi chiều.
Lúc này, tôi không khỏi cảm thấy nếu mình là đàn ông, có lẽ mình sẽ không phải sống một cuộc sống khổ cực như vậy. Nhưng câu nói này thật vô nghĩa, nam nữ thì có tác dụng gì chứ, so với Thanh Sơn thì đám người đó là gì chứ, mỗi người có một cách sống khác nhau, nếu tôi không phải là phụ nữ, có lễ tôi đã chết khi không thể lấy thức ăn. Ưu điểm và nhược điểm luôn luôn song hành với nhau.
Giống như Thanh Sơn, kinh nghiệm và năng lực của cậu ấy hiện giờ cũng không thể tách rời. Chang vang tối, trời không còn nóng như buổi trưa, nhưng vẫn có chút ngột ngạt, gần đó có tiếng nước chảy róc rách bên hồ, khói trắng bốc lên từ cánh đồng, ngọn lửa tí tách nhanh chóng thiêu rụi đám cỏ khô và thân lúa mì.
Ngọn lửa màu đỏ cam lan khắp cánh đồng, để lại một vùng rộng lớn những vết đen cháy sém. Những đống lúa mì còn lại ở đây sẽ được biến thành tro và rải trên các cánh đồng, những mảnh ruộng này sau đó cũng sẽ được cày bừa lại.
Những thân lúa đã tuốt có thể dùng để nhóm lửa nên chúng tôi chuyển chúng về nhà, nhưng cũng không có nhiều nên chẳng mấy mà dùng hết. Cả ba chúng tôi đi vòng quanh cánh đồng, khi thấy ngọn lửa có xu hướng cháy sang một bên, chúng tôi giẫm lên để dập tắt.
Trên thực tế, tôi đã nhìn thấy Khương Dương và Thanh Sơn trực tiếp dùng chân giẫm lên ngọn lửa, tôi thực sự tò mò liệu chúng có cảm thấy đau không? Tôi nghĩ vảy trên bàn chân của chúng có lẽ là dày nhất trên toàn bộ cơ thể, thứ duy nhất có thể so sánh được là vảy trên đuôi của chúng. Thường thì chúng không thể đi giày, nhưng tôi chưa bao giờ thấy vết sẹo nào trên bàn chân của Khương Dương, lớp vảy dày đặc bao phủ trên cả bàn chân của chúng. Có lẽ chúng sẽ không cảm thấy đau, với tư cách là một người bình thường tôi không có cách nào tưởng tượng ra được.
Mùi hạt cháy khét lẹt xộc vào mũi, có chút sặc sụa. Khương Dương chạy vòng quanh cánh đồng, bị khói trắng hun, nheo mắt chạy về, còn Thanh Sơn ngoan ngoãn đi theo tôi.
Thật ra tôi rất thích mùi cháy của rơm rạ như này, khi ngửi mùi này luôn cảm thấy một loại thỏa mãn khó giải thích được.
Những ngọn núi xung quanh dần dần bị bao phủ bởi một màu xanh sam, dấu vết cuối cùng của làn khói trắng từ cánh đồng tan biến, chỉ còn lại một mùi khét. Cả ba chúng tôi rời cánh đồng và đi bộ về nhà dưới những tia sáng yếu ớt cuối cùng của ngày.
Tôi bước trên những con đường mà những người đi trước đã đi qua vô số lần, tôi không thể không nghĩ được rằng mười năm trước, những người trong ngôi làng này có thể cũng đã đi qua những con đường này, những người ở nhà thì thông qua nó để gọi người người đồng về ăn cơm.
Tôi chạm vào đầu nhỏ của Khương Dương ở bên cạnh, thằng bé ngẩng mặt lên nhìn tôi vui vẻ, đung đưa bàn chân tay đang nắm lấy tay tôi.
Có lẽ cũng có những đứa trẻ như Khương Dương, chơi vui vẻ và sau đó trở về nhà với người lớn trên cánh đồng.
Ngôi nhà lễ ra phải có khói và đèn lặng lẽ đứng đó, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió rít lên từ những cánh cửa và cửa sổ đổ nát, bóng tối trông có chút rùng rợn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận