Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 255
Sau khi cho vào nồi sắt xào một lúc, mùi thơm được trộn lẫn với nhau và tỏa ra. Thịt cháy xém, thơm mùi khói.
Tôi ngâm những lát thịt xông khói còn lại và hầm với rau khô, tuy trông không đẹp lắm nhưng hương vị thực sự rất ngon, hầm trên bếp, mùi thơm ngày càng nồng.
Tôi đào một củ cải trong vườn rau nhỏ, nhặt những cọng rau xanh non từ rổ rau trong nhà đem xào, đây là món đặc biệt dành cho Khương Dương, tôi còn nấu canh nấm cho thằng bé. Thân cây phong do Thanh Sơn mang về trước đây, chúng tôi đã ăn hết nấm mọc trên đó, nhưng không vứt đi mà cứ để mặc nó nằm đó, một thời gian sau trên thân cây lại xuất hiện những cây nấm mới, tôi đặt thân cây vào góc của bức tường và để nó phát triển, điều này giúp tiết kiệm một chút thời gian sinh trưởng và cũng để thỉnh thoảng chúng tôi có thể được ăn nấm.
Một nồi mì lớn với hành lá, cùng với nhiều món ăn, là bữa tối của chúng tôi. Trước khi ăn, tôi nghĩ củ cải ngâm đã ăn được, nên tôi mang từ trong bếp ra một hũ nhỏ. Tôi cho ớt vào ngâm chua nên củ cải khô có màu đỏ cam, tôi bốc một miếng củ cải cho vào miệng, cắn một cái phát ra tiếng rộp rộp. Nó giòn và thơm, rất ngon miệng, mới ăn vào miệng đã có vị mát lạnh nhưng ngay sau đó là vị cay cay tê tê đã nhanh chóng chiếm lĩnh khoang miệng. Múc củ cải khô ra bát, đậy kín phần còn lại và để vào chỗ cũ.
Bên ngoài tuyết rơi ngày càng nhiều, ba chúng tôi ăn những món nóng và súp nóng bên đống lửa. Khương Dương vừa ăn vừa nhìn ra ngoài, bát mì suýt chút nữa bị đổ ra ngoài. Tôi gõ vào bát của thằng bé, nó quay lại và nhoẻn miệng cười với tôi.
Tôi nói: "Mau ăn đi."
Khương Dương húp một ngụm súp lớn với một bát mì nóng.
Thanh Sơn ngẩng đầu lên khỏi chiếc bát lớn và nhìn tôi. Tôi nghĩ cậu ấy dường như biết được tôi không thích tuyết.
"Cậu cũng mau ăn đi."
Cậu ấy cúi đầu tiếp tục ăn, hai má phồng lên.
Lửa đã cháy gần hết, nên tôi vùi những cục than nhỏ còn lại vào tro, nhấc một cái chậu từ cái giá bên cạnh ngọn lửa, đổ đầy nước nóng vào ba chai thủy tỉnh lớn sau đó bỏ vào trong tất để sưởi ấm.
Tôi chuẩn bị đi ngủ, trước khi ngủ, tôi kéo chốt cửa và nhìn ra ngoài, một cơn gió lạnh mang theo vài bông tuyết bay vào. Tuyết rơi dày đặc, khó có thể nhìn thấy vườn rau cùng cái giếng trong sân, chỉ có một những bông hoa tuyết không ngừng rơi.
Tôi trở về phòng đi ngủ, đúng lúc thấy Khương Dương nhảy ra khỏi chăn của tôi, chui vào chăn của mình như một con cá chạch. Thấy tôi vào, thằng bé hỏi tôi: "Mẹ ơi, ngoài trời tuyết còn rơi không?
"Còn." Tôi nằm xuống, bên trong rất ấm, dưới chân có túi Ủ chân, một lúc sau tôi ngủ thiếp đi. Trong lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt, chắc là Khương Dương thấy tôi ngủ, rón rén nằm lên cửa kính nhìn ra ngoài.
Bên ngoài yên tĩnh không một tiếng động, có lẽ thằng bé cho rằng tuyết đã ngừng rơi. Tuyết rơi không một tiếng động, không giống như trời mưa.
Đã lâu rồi tôi không có một giấc mơ nhưng hôm nay tôi lại nằm mơ. Tôi mơ thấy mình trở lại cái hang hẹp và tối tăm đó, cuộn tròn trong chiếc áo khoác rách, chờ tuyết bên ngoài ngừng rơi. Nhưng khi tôi nhìn qua những ke gạch, tuyết rơi dày đặc, cảm thấy lo lắng không yên, tôi chợt tỉnh giấc. Trong lòng tôi vẫn còn sự lo lắng đó, nhưng tâm trí tôi đã hồi phục vì tôi hiểu nó lúc đó là khi nào và đây là ở đâu, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại.
Quay lại tôi thấy Khương Dương cũng đã tỉnh. Có lẽ vì nằm mơ nên hôm nay tôi dậy muộn hơn mọi ngày. Trong chăn rất ấm áp, nhưng vừa thò tay ra khỏi chăn lập tức cảm thấy lạnh, tôi không muốn dậy lắm, nhất là sau khi mơ thấy cái hang lạnh leo và tối tăm đó. Tôi bỗng cảm thấy chiếc chăn bông này trở nên mềm mại ấm áp một cách vô lý.
Tôi mơ hồ nghe thấy giọng nói của Khương Dương ở trong sân, thâm đếm đến ba và đứng dậy khỏi giường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận