Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 93
Tựa như những con mèo và con chó cưng, bọn chúng lớn lên rất nhanh, sau đó hết thảy chỉ có tuổi thọ hơn mười năm.
Khương Dương cũng sẽ như vậy ư?
Khương Dương vẫn không lo nghĩ vẫy đuôi trong lòng tôi, tôi nhìn thằng bé, trong lòng hơi bị lấp kín.
"Nó đói bụng, cho nó ăn thịt đi" Bỗng nhiên, thiếu niên vảy đen bên kia lại nói. Giọng nói cậu ấy vẫn khàn khàn như vậy, nghe không hay lắm, bởi vì cơ thể bị thương nặng nên còn hơi suy yếu.
Cậu ấy nói "nó", chính là chỉ Khương Dương.
Tôi đứng dậy đốt đống lửa.
Trong hang động sáng rực lên. Thiếu niên vảy đen dựa vào bên cạnh xác con chó cái biến dị, miệng vết thương và móng vuốt đều là máu, trên chân sau của con chó bên cạnh có một vết cắn còn mới, miếng thịt bên trong bị xé ra thành một miếng lớn.
Thấy tôi nhìn chằm chằm, thiếu niên vảy đen kia hơi sững sờ, sau đó giơ cánh tay lên lau miệng. Lúc này khuôn mặt đã nhem nhuốc, chắc cậu ấy cũng tự cảm nhận được nên thè lưỡi ra liếm môi. Tôi thấy đầu lưỡi của cậu ấy dài hơn người bình thường và gần giống với Khương Dương.
Thiếu niên vảy đen cầm miếng thịt trong tay về phía tôi roi chỉ Khương Dương, có chút băn khoăn: "Cho nó ăn."
Tôi nói: "Khương Dương không thể ăn thịt."
Nghe xong lời này, thiếu niên vảy đen rõ ràng lại sửng sốt, cậu ấy nhìn miếng thịt trong tay mình, sau đó nhìn Khương Dương đang bám víu đùi tôi, do dự nói: "Thế nhưng tôi, ngày hôm qua tôi cho nó ăn thịt... tôi cho nó ăn, nó ăn hết..."
Tôi nói: "Ăn hết, vậy sau đó nôn ra đúng không." Tôi biết rõ đứa nhỏ Khương Dương này, đưa cho thằng bé cái gì thì thằng bé cũng ăn, cho dù không thể ăn cũng nhét vào trong miệng, ăn hết sạch những đồ không thể ăn, qua một lúc thằng bé sẽ nôn hết chúng ra.
Thiếu niên vảy đen ngẩn người một hồi, sau đó chậm rãi cúi đầu: "Hóa ra... loài này không ăn thịt." Cậu ấy ngẩn ngơ nhìn miếng thịt trong tay, một lúc lâu sau mới nói: "Bọn họ đã bắt về đây rất nhiều đứa trẻ có vảy màu trắng, đều là dùng để ăn, trước khi ăn sẽ nuôi mấy ngày, nhốt chung một chỗ với tôi. Tôi âm thâm để dành thịt cho bọn chúng ăn, bọn chúng đều ăn, ăn xong bắt đầu nôn ... tôi tưởng thịt tôi cho hỏng hết rồi nên bọn chúng mới không thể ăn"
Từ bên trong lời nói này của cậu ấy khiến tôi nghĩ đến một vài chuyện, tôi hỏi thẳng cậu ấy: "Lúc trước có phải cậu bị đám người bắt Khương Dương nuôi không."
"Ừ." Thanh âm càng ngày càng trầm thấp, thiếu niên vảy đen lặng lẽ ừ một tiếng.
"Bọn họ nuôi cậu để làm gì?"
"Để tôi giúp bọn họ tìm con mồi, còn coi tôi như lương thực dự bị." Thiếu niên rất bình tĩnh, thẳng thắn nói.
Vế trước tôi đoán được, nguyên nhân vế sau lại không thể đoán được. Nhưng nghe cậu ấy nói như vậy làm tôi nhớ những vết thương trên người cậu ấy mà tôi đã nhìn thấy, có rất nhiều dấu vết da thịt bị xẻo rồi mọc thêm da mới, cho nên đều là bị đám người đó khoét vào ăn hết hả?
Thật ra mấy năm đầu tiên của tận thế, ăn thịt người cũng rất bình thường, dù sao khi đó đồ ăn dễ tìm nhất chỉ có con người mà thôi. Nhưng mấy năm gần đây cỏ cây sống lại, động vật càng ngày càng nhiều, bình thường có thể tìm đồ ăn khác thì họ sẽ không ăn thịt người nữa. Với lại bây giờ con người còn rất ít, muốn tìm cũng không dễ dàng như vậy. Mặt khác, khi có đồ ăn khác thì nào có ai muốn ăn thịt người.
Cao Viễn từng nói một số người sẽ bắt những đứa trẻ có vảy dài như vậy để ăn, tôi biết, tuy rằng bọn họ lớn lên giống như con người nhưng rốt cuộc không phải con người thuần túy, có người cảm thấy bọn họ là quái vật, sẽ săn giết để ăn, tôi không hề kinh ngạc chút nào.
Nhưng nhìn thiếu niên vảy đen trước mặt này, tôi còn thấy hơi hụt hãng. Tôi rất ít khi nói chuyện với người khác, bây giờ lời nói tôi cứng rắn, thái độ không tính là tố, nhưng nói chuyện với thiểu niên này trong chốc lát, cậu ấy thể hiện ra rất tốt, hỏi gì đáp nấy, gần như tôi đã hiểu được đây là người như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận