Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 87
Theo chút manh mối này, tôi đi xuống con đường này tìm kiếm. Con đường phía trước không dành cho xe hơi đi qua, nhưng hiển nhiên đám người kia đã lái xe đi vào nên có dấu vết xe chạy trên mặt cỏ bên cạnh con đường nhỏ rải sỏi.
Dấu vết để lại sau đó càng thêm rõ ràng, tôi chạy nhanh về phía trước, chẳng mấy chốc tôi đã thấy những hòn non bộ. Cây cối xung quanh hòn non bộ này đều bị bẻ gãy, trên mặt cỏ có rất nhiều vết máu tươi, chứng tỏ nơi này từng xảy ra một trận chiến đấu.
Tôi bước đến và nhìn thấy một lỗ hổng tối tăm giữa hòn non bộ kia. Vốn dĩ ban đầu cửa hang động này không lớn nhưng không biết nó lại bị thứ gì đào xuống khiến mặt đất bị đào rỗng, biến thành một cửa hang. Hình như trong hang động còn rất lớn lại đen kịt nên không nhìn rõ được tình huống bên trong.
Tôi đứng ở cửa hang động, cảm thấy một mùi hôi tanh trộn lẫn mùi máu tươi xộc lên mũi, đó là mùi của chó, nơi này chính là hang ổ của con chó biến dị.
Ngoài ra trong này còn có một con chó cái biến dị đang mang thai.
Hơn hai mươi người đàn ông cao lớn chỉ có thể giết chết một con chó đực, không thể bắt con chó cái này. Nếu một mình tôi đi vào, chắc có lẽ không ra được. Tôi nghĩ thể, không chút do dự bước chân đi vào bên trong.
Thật ra mấy năm nay tôi đã có rất nhiều lần nghĩ đến việc tự tử nhưng sau này tôi đã từ bỏ. Nếu tôi tự tử, vậy cuộc giằng co lúc trước tính là gì? Tôi không muốn biến mình thành một con người buồn cười như vậy, cho nên dù tôi không tìm thấy ý nghĩa của sự sống nhưng vẫn lựa chọn sống sót.
Thế nhưng bây giờ, khi tôi vất vả tìm được ý nghĩa sống của đời mình, tôi lại không thể không lựa chọn một con đường như vậy.
Tôi bước vào trong bóng tối, bầu trời bên ngoài cũng hoàn toàn chìm vào bóng tối. Tôi đợi một lúc trong bóng tối cách cửa hang động đó không xa, chờ đến khi mắt tôi quen với hoàn cảnh tối tăm trước mắt thì mới đi tiếp về phía trước.
Đi xuống cái động lớn này, bên trong càng lúc càng lớn, tôi sờ vào hòn non bộ và bùn đất xung quanh, tò mò đoán con chó biến dị này làm sao có thể đào ra cái hang động lớn như thế. Có lẽ, không phải là chó biến dị đào mà là nơi này từng có người đến ẩn nấp.
Tôi đi rất chậm, mùi tanh hôi phía trước ngày càng khiến tôi buồn nôn, tôi cố gắng thở đều để bản thân giữ vững bình tĩnh, bước chân cũng dần nhẹ nhàng. Bỗng nhiên, tôi cảm giác mình vừa đá phải thứ gì đó mềm mềm dưới chân.
Cảm giác này .. Tôi nhìn hang động tối tăm vài lần, chỉ mơ hồ thấy một hình người. Tôi ngồi xổm xuống rồi dùng con dao bau trong tay đâm xuống, nhận ra không có động tĩnh, tôi mới vươn tay chạm vào. Vừa sờ vào tôi đã thấy bọt máu trên tay mình.
Người này là một người đàn ông, đã chết, xung quanh bụng đã từng bị cắn xé. Vừa nãy tay của tôi trực tiếp sờ xuống phần lõm bụng của hắn, sờ vào bên trong bụng. Tôi rút tay lại, lau vào quần áo người chết, bước qua người hắn đi tiếp ve phía trước.
Người đàn ông bị tôi giết nói rằng người của bọn họ đã chết ở nơi này, chắc chính là người này. Tôi nhìn qua trên mặt đất, muốn tìm xem còn thi thể khác nào không. Trong động thật sự quá mờ nên tôi không thể nhìn rõ.
Nơi này gần như là nơi sâu nhất hang động, tôi ngẩng đầu nhìn thấy một bóng đen cao hơn một mét trong hang động tối tăm. Hẳn là con chó cái biến dị. Khứu giác của chó rất nhạy bén, vốn dĩ tôi nghĩ mình vừa đi vào sẽ bị phát hiện, nhưng tôi vẫn đi thẳng vào nơi này, thậm chí còn cách bóng đen quá không quá ba mét mà con chó cái biến dị kia đáng ra phải nhào đến đây lại không nhúc nhích.
Vì sao chứ?
Tôi đi về phía trước, chân tôi giam phải một ít lá khô và cỏ khô, phát ra tiếng xào xạc.
Sau đó tôi nghe thấy bóng đen kia bỗng gầm lên một tiếng uy hiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận