Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 153
Khương Dương vung vẩy con tôm hùm đất trên tay mình, con này rơi xuống thì lại thò tay vào thùng bắt con khác, miệng lẩm bẩm hát: "Tôm- tôm hùm- tôm hùm đất thật to-". Tôi cũng không biết thói quen tùy tiện kết hợp mấy từ đã có thể hát thành bài hát như thế này của thằng bé rốt cuộc đã được hình thành từ lúc nào.
"Không còn sớm lắm, chúng ta trở về thôi." Tôi xách thùng đứng lên trước, Khương Dương bám bên mép thùng thuận thế đứng lên theo. Nhưng Thanh Sơn lại bỗng nhiên dừng lại một thoáng, sau đó mới quay đầu, bày ra nét mặt kinh ngạc.
Có chuyện øì vậy? Tôi còn chưa kịp hỏi ra lời đã thấy Thanh Sơn kéo cái đuôi phía sau lại, trên đầu chiếc đuôi của cậu ấy treo một con tôm hùm đất to lớn vỏ đen. Con tôm hùm đất này có dáng dấp oai phong vô cùng, hai cái râu dài, cặp càng nhìn qua đã biết chứa rất nhiều thịt giờ phút này đang kẹp rất chặt vào chiếc đuôi của Thanh Sơn. Bởi vì nãy giờ Thanh Sơn luôn ngồi xổm bên cạnh ao nên cái đuôi của cậu ấy đã buông xuống nước, không ngờ ngẫu nhiên lại biến thành chiếc cần câu.
Thanh Sơn túm lấy đuôi mình, đối mắt với con tôm hùm đất lớn kia một hồi, duỗi móng vuốt ra gỡ nó xuống, ném vào thùng, sau đó lại thả đuôi xuống nước.
Khương Dương thấy vậy cũng không bắt tôm trong thùng nữa ma chạy tới ngôi xổm bên cạnh Thanh Sơn, kéo đuôi mình thả xuống dưới ao nước.
Tôi nhìn hai người họ dùng đuôi câu tôm hùm đất, hơi cạn lời không biết nên nói sao.
".. Về nhà thôi nào." Tôi nhắc nhở họ.
Khương Dương hét lên: "Câu tôm hùm đất! Câu tôm hùm đất"
Tôi nói: "Được rồi, lần sau chúng ta lại tới câu, một thùng tôm nay đã đủ ăn rồi."
Khương Dương vẫn phấn khởi nói to: "Con cũng muốn được tôm hùm đất kẹp đuôi!"
Tôi liếc mắt nhìn Thanh Sơn: "Thanh Sơn."
Thanh Sơn luyến tiếc chẳng đành kéo cái đuôi đang thả xuống nước của mình lên, tiếc nuối nhìn thoáng qua chóp đuôi mình. Thanh Sơn rất nghe lời, tôi gọi cậu ấy tới cậu ấy sẽ tới, Khương Dương không còn đồng đội ủng hộ, chẳng mấy chốc cũng ủ rũ theo sau.
"Chúng ta đã câu được kha khá tôm ở bên này rồi, lần sau chúng ta lại đi sang bắt tôm ở bờ ao lớn bên kia nhé, bên đó còn có nhiều tôm hơn nữa cơ."
Nghe tôi nói thế, hai người họ đã vui vẻ trở lại. Sau khi ăn cơm tối xong, tôi bắt đầu xử lý thùng tôm hùm đất mang về, rửa sạch bỏ ruột, cho một chút gia vị như tỏi hành gừng và ớt vào trong nồi lớn xào chung, sau đó thêm nước sạch, đun lửa lớn, chế biến vô cùng đơn giản. Tôm hùm đất vỏ đen sau khi chín biến thành vỏ đỏ, vớt ra ngoài chậu nhỏ, mùi cay xộc vào mũi. Mặc dù gia vị không đầy đủ nhưng mùi thơm của nó đã đủ khiến cho mọi người chảy nước miếng.
Trăng sáng sao thưa thớt, không khí trong phòng oi bức, thời gian gần đây chúng tôi đã bắt đầu ra ngoài sân hóng gió. Đầu tiên chúng tôi ngồi ở trên giường trúc, nhưng giường trúc quá nhỏ nên không thể ngồi đủ, tôi liền nghĩ ra một biện pháp, nhờ Thanh Sơn mang hai khối đá xanh lớn về đặt trong sân nhà. Bề mặt của tảng đá bóng loáng, lúc gần tối đổ vài thùng nước giếng lên, tối đến khi tảng đá đã khô ráo lại trải chiếu trúc lên đá, ngồi trên đá thưởng thức gió đêm, vô cùng vừa lòng thỏa ý.
Tôi đốt ngải thảo bên cạnh tảng đá lớn, khói trắng quẩn quanh bên thân người, Khương Dương không thích mùi hương này cho lắm nên cầm quạt hương bồ trong tay quạt không ngừng, làn khói trắng vặn vẹo tan biến trong gió đêm. Tiếng ve sầu trong rừng núi vang lên, một tiếng lại nối tiếp một tiếng, bao phủ toàn bộ tiếng kêu của những côn trùng nhỏ còn lại.
Thanh Sơn và Khương Dương đã ngồi trên chiếu trúc, tôi bê tôm hùm đất vào bày trên một chiếc ghế trong sân, đương nhiên người ăn vẫn chỉ có tôi và Thanh Sơn, Khương Dương đã có đồ ăn vặt của riêng mình - lá sen non và hoa sen mới hái lúc trước. Hoa sen vẫn còn chưa nở bung, nhưng nụ hoa đã căng phồng, đầu mũi nhọn đỏ ửng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận