Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 233
Cũng may trên núi nhiều suối, sau khi dùng nước mát rửa mặt và tay, cả người đều sẽ thoải mái không ít.
Lúc chúng tôi đang truy đuổi một con lợn rừng nhỏ, đi tới một cái khe núi, mặc dù mất dấu con lợn rừng kia, nhưng ngoài ý muốn tìm được một mảnh rừng hồng. Mười mấy cây hồng liền sinh trưởng ở sườn núi hướng về phía mặt trời này, trên cành treo rất nhiều quả hồng vàng. Tuy rằng nhìn qua nhỏ một chút, nhưng quả hồng núi không thể so với quả hồng trồng ở nhà.
Hiện tại ăn có lẽ cũng chẳng ngon gì, nhưng có thể hái về để vài ngày rồi ăn, hoặc là dứt khoát làm thành mứt hồng, có thể bảo quản rất lâu, chờ đến mùa đông cũng có thể ăn.
Bây giờ vấn đề duy nhất chính là, quá nhiều đồ, không dễ mang xuống núi.
"Vậy chúng ta mang con môi về trước, hai ngày nữa lại đến hái hồng!" Khương Dương đề nghị: "Con sẽ nhớ kỹ đường tới đây."
"Con có thể nhớ được đường không?"
"Bọn con nhớ cùng nhau, có thể nhớ." Khương Dương nói, đẩy Thanh Sơn một cái, Thanh Sơn cũng làm theo cam đoan với tôi: "Tôi có thể nhớ được con đường đại khái, sẽ không lạc."
"Thôi được, nhớ kỹ nơi này, lần sau chúng ta đến hái, hái vê phơi làm mứt hồng cho hai người."
Chúng tôi ở trên núi vài ngày, trên thân mỗi người đều là một cỗ mùi, chờ chúng tôi mang theo con mồi túi lớn túi nhỏ xuống núi về nhà, đã giống như ba tên ăn mày. Ở trên núi quần áo bị đâm móc ra lỗ hổng lớn, còn dính vết máu, giày càng lầy lội, trên người mang mùi tanh của con mồi.
Về đến nhà vẫn không thể ung dung, những con mồi này xử lý tốt từng con, còn chưa chết thì phải rút máu làm thịt lột da, chết rồi thì càng phải nhanh chóng xử lý. Cũng may lúc này thời tiết đã lạnh xuống, thời gian mấy ngày vẫn có thể bảo quản được.
Tất cả con mồi chúng tôi bắt được đều chất đống bên dòng suối nhỏ cách cổng không xa, lột da xử lý. Con mồi nhỏ như thỏ gà rừng các loại thì chặt thành hai nửa là được, còn con mồi lớn phải chặt thành từng miếng thịt.
Chờ chúng tôi xử lý xong con mồi, một vùng của dòng suối đã nhuộm đỏ. Tất cả miếng thịt đã rửa sạch đều chất trong một cái chậu lớn, đổ rất nhiều muối vào, xoa muối lên từng ngóc ngách của miếng thịt để ướp. Nếu như không ướp cẩn thận, số thịt này chẳng mấy chốc sẽ hư mất, bảo quản không được bao lâu.
Chờ ướp thế này một khoảng thời gian, để vị mặn của muối hoàn toàn thẩm thấu, mới có thể lấy ra, xuyên vào dây, bắt đầu tiến hành bước hun khói kế tiếp. Nếu đã định ướp thịt khô, tôi nghĩ cá cũng có thể tiện ướp mấy con luôn, ngay ngày hôm sau mang theo Khương Dương và Thanh Sơn đi đến sông lớn bên kia bắt cá. Như thường là Thanh Sơn đi bắt cá, tôi đi ruộng ở đập chứa nước bên kia. Còn Khương Dương, thằng bé muốn đi theo ai thì theo, một lần trước đó là đi theo Thanh Sơn, lần này thằng bé đi theo sau tôi.
Bởi vì ruộng của đập chứa nước bên này cách quá xa, tôi không trồng thứ gì cả, vẫn là những thứ ban đầu vốn đã trồng ở đây, bây giờ cũng bị hái hết.
Tôi trồng cải dầu và cải xanh trong ruộng ở gần thôn, cũng trông một ít ở ruộng rau dưa nhỏ trong sân của Khương Dương, ruộng bên này sang năm tôi không định tiếp tục quản, nên không trồng rau mới.
Quét ruộng một lần, phát hiện chẳng có gì để làm, tôi lại đi ra bờ sông với Khương Dương định giúp Thanh Sơn. Lúc này đã rất lạnh, mặc dù hôm nay có mặt trời lên, nhưng xuống nước lạnh giá vẫn là một chuyện cực nhọc. Thanh Sơn vẫn cứ không sợ lạnh gì, trong ba người chúng tôi, chỉ có cậu ấy mặc ít quần áo nhất, lúc này đang bơi trong nước, cũng không thấy cậu ấy có cái gì khác thường.
Tôi xắn ống quần lên, chuẩn bị xuống nước, Khương Dương bỗng nhiên ngồi xuống, rồi kéo ống quần của tôi xuống: "Mẹ, mẹ đừng xuống nước." Thanh Sơn xa xa nhìn thấy chúng tôi đến đây, lại thấy tôi chuẩn bị xuống nước, rất nhanh bơi về bên bờ, nhô đầu khỏi mặt nước nói: "Cô đừng xuống nước, chân sẽ đau."
Bạn cần đăng nhập để bình luận