Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 189
Lại nói tiếp cũng buồn cười, Thanh Sơn bắt con mồi rất giỏi, đi vào trong núi một chuyến là có thể mang về không ít con mồi cỡ trung cỡ nhỏ, loại lợn rừng này chỉ cần cậu ấy có thể gặp vào được thì cậu ấy cũng có thể mang về tới, nhưng một con chuột đồng nho nhỏ ngoài ruộng này lại làm khó cậu ấy, vài ngày trôi qua, vậy mà cậu ấy không phát hiện con chuột đồng kia xuất hiện nữa, càng đừng nói là bắt nó.
Tôi cảm thấy con chuột đồng kia có thể là bị bọn họ hai người này luôn đi lòng vòng dọa đến mức không dám ra tới.
Bắp nấu hơn ba lần, hai cây bắp trong viện mà Khương Dương phụ trách trồng đều bị ăn hết rồi, mà bọn họ vẫn không có bắt được con chuột đồng kia.
Ngày đó chúng tôi lại đi ra ngoài ruộng làm việc, Thanh Sơn từ xa nhìn thấy ruộng bắp thì sửng sốt, thị lực của cậu ấy tốt hơn nhiều so với tôi, tôi cũng chưa thấy rõ ràng cậu ấy đang xem cái gì, chờ nhìn thấy một bóng đen lớn từ ngoài ruộng nhảy lên bầu trời thì tôi mới phát hiện Thanh Sơn đang xem một con chim ưng lớn.
Có thể là con chim mà Thanh Sơn muốn bắt lúc trước nhưng không bắt được, tôi nghĩ thầm, không phải Thanh Sơn còn muốn bắt con chim ưng này chứ. Vừa đang nghĩ thì đã nhìn thấy Thanh Sơn chạy tới như gió, hô to với con chim ưng kia: "Cảm ơn mày!"
Khương Dương cũng xua tay hô to: "Cảm ơn mày! Chim ưng lớn!"
Chim ưng lớn kia lại nghe không hiểu hai người bọn họ đang thét to cái gì, hoàn toàn không nhận được lời cảm ơn của bọn họ, chỉ là bị dọa đến mức lại bay lên trên một chút, để lại hai tiếng tiếng kêu lảnh lót vỗ cánh bay đi.
Tôi cũng hoang mang như con chim ưng kia, Khương Dương chạy tới nói cho tôi: "Con chim ưng kia đã bắt được con chuột trộm bắp chúng ta!"
A, tôi đã hiểu, chim ưng đúng thật thích ở gần đây bắt một ít chuột con thỏ gà rừng chim nhỏ gì đó, con chuột đồng kia mà hai người Thanh Sơn bọn họ làm sao cũng tìm không thấy lúc này lại xui xẻo bị chim ưng kia bắt đi làm đồ ăn, khó trách hai người Thanh Sơn bọn họ vui vẻ như vậy.
Lúc Thanh Sơn giúp tôi làm việc, còn đang nhắc mãi: "Con chim ưng kia là chim ưng tốt, sau này tôi sẽ không bao giờ dọa nó nữa."
Khương Dương nói: "Chim ưng lớn chính là loại cảnh sát bắt người xấu mà mẹ từng nói, nó bắt con chuột xấu đó, chính là chim ưng cảnh sát."
Khiến cho tôi buồn cười đến không được.
Việc này qua đi, hai người bọn họ lại vui rạo rực mà chờ bắp chín. Bởi vì tôi đồng ý chờ hái bắp, để lại một ít để làm hạt giống, những trái khác để cho bọn ho ăn hết.
Thời tiết này, tuy rằng giữa trưa vẫn rất nóng, nhưng buổi sáng và buổi tối đã bắt đầu lạnh xuống, buổi tối chúng tôi dọn giường tre ngồi trong sân còn sẽ cảm thấy có chút lạnh.
Đặc biệt là sau một trận mưa, nhiệt độ sẽ giảm xuống không ít. Người xưa có câu, một trận mưa thu lạnh, mùa thu đã đến, chính là hết trận mưa này đến trận mưa khác trong thời tiết lúc này.
Mỗi lần trời đổ mưa thì dưới tàng cây gần đó sẽ xuất hiện không ít lá rụng, lúc tôi giặt quần áo ở rãnh mương trước cửa, thường xuyên có thể phát hiện lá cây từ thượng nguồn chảy xuống. Những chiếc lá cây này phần lớn là cây bồ kết, bởi vì cây bồ kết kia ở ngay trong sân một hộ gia đình ở thượng nguồn con mương này.
Lúc hai mùa luân phiên, nhiệt độ luôn là không ổn định xuống được, lúc lạnh lúc nóng, nói là mùa thu đến, nhưng mọi người xem mùa hè kia còn luôn chưa đi, lăn lộn tới tới lui lui. Trời quang, thời tiết nóng thật giống như vẫn còn là ngày nóng bức, trời mưa, cũng có thể mặc được tai áo dài.
Nhiệt độ lúc cao lúc thấp, đặc biệt dễ dàng bị bệnh, thân thể này của tôi không thể so với Khương Dương và Thanh Sơn, lần bệnh duy nhất của Khương Dương là lúc rụng răng, còn Thanh Sơn thì tôi càng là chưa từng thấy cậu ấy không thoải mái, nhưng tôi thì không được, bệnh vặt trên người đặc biệt nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận