Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 69

Chương 69Chương 69
Sau này một lần nào đó chú ấy ra ngoài săn giết, rồi không thể trở về nữa.
Về sau thành phố Tề Vân không thích hợp để sống nữa, nên tôi rời đi.
Nếu như không có ai đụng chạm đến những ký ức này, có lẽ sẽ một mực chìm ở trong đầu, không nhớ ra nổi. Nhưng bị nhắc đến, cũng sẽ mặc sức mà nhớ lại.
Năm năm trước, hồi đó người đàn ông trẻ tuổi trước mặt này mới khoảng hai mươi tuổi, cũng không biết đã tròn hai mươi tuổi chưa. Tôi nhớ lúc ấy người trẻ tuổi này rất gầy, da mặt cũng mỏng, được một người đàn ông trung niên dẫn tới, hình như người đàn ông trung niên kia còn nói với tôi để tôi chăm sóc con gà tơ này một chút. Quả thật là gà tơ, trên cơ bản đều là tôi chủ động, cậu ta chỉ đỏ mặt ở đó, hai lần đều rất nhanh, xấu hổ đến muốn chui xuống gầm giường, còn không dám nhìn tôi.
Tôi để cậu ta ngủ một giấc trước, rồi mới làm cho cậu ta lần thứ ba. Sau khi kết thúc tôi nói với cậu ta, lần đầu tiên mà nói, ba lượt là được rồi, không thì hại sức khỏe. Khi đó vẻ mặt của cậu ta cũng giống như bây giờ.
Ngại ngùng như muốn quay đầu bỏ chạy.
"A, cô nhớ lại rồi chứ." Cậu ta khô khốc mà nói,"Ờ, tôi qua đây không phải muốn nói với cô cái này, tôi muốn nói đứa bé phía sau cô, là cô sinh đúng không, nhìn qua còn nhỏ như thế, hẳn là sinh gần đây, trong năm nay."
Ban đầu bởi vì là người quen biết trước kia, tôi hơi yên tâm một chút, thế nhưng nghe cậu ta nói đến Khương Dương, tôi lại trở nên cảnh giác.
Cao Viễn còn đang nói: "Tôi đoán chắc là một mình cô sống ở chỗ này, có một số việc có lễ cô không biết, chú của tôi, chính là người vừa rồi lái xe, ông ấy và dì tôi cũng có một đứa con như vậy, trông không giống loài người như chúng ta. Nhưng đứa bé nhà ông ấy có vảy đen, trước kia còn có người nói đó là quái vật phải vứt đi, nhưng chú dì tôi không chịu, mang bọn tôi ra ngoài sống riêng, hiện tại mọi người đều sống rất tốt, đứa bé Hạt Vừng kia cũng vô cùng hiểu chuyện nghe lời. À, Hạt Vừng chính là con của chú tôi."
"Vừa rồi chú thấy đứa bé này của cô cũng như thế, bảo tôi đến nói tình hình với cô một chút, tôi đoán chừng cô cũng không quá rõ tình hình bên ngoài."
Tôi có chút kinh ngạc, hóa ra dáng vẻ này của Khương Dương không phải là trường hợp đặc biệt ư? Tôi nhìn Cao Viễn hình như thật sự không có ác ý, với cả tôi muốn biết nhiều hơn, cho nên lên tiếng hỏi cậu ta: "Bên ngoài rất nhiều người thế này?"
Cao Viễn nghe tôi đáp lời, nở nụ cười, tốc độ nói nhanh hơn rất nhiều, lời trong miệng một mạch nhảy ra ngoài: "Có chứ, nghe nói sớm nhất, ven bờ biển phía đông bên kia, bốn năm trước đã xuất hiện loại người này rồi, bên này thì hai ba năm nay mới càng ngày càng nhiều. Không chỉ phụ nữ sẽ sinh, có một số đàn ông cũng sẽ sinh. Ban đầu mọi người bị dọa sợ không nhẹ, hiện tại biết không chỉ mình như thế, cũng yên tâm rồi. Chỉ là có những người có thể chấp nhận, coi như con nuôi dưỡng ở bên người, có những người không thể chấp nhận, sinh ra rồi tùy tiện vứt ở đất hoang."
"Đàn ông cũng sẽ sinh?" Tôi sửng sốt một chút.
Cao Viễn gật gật đầu: "Đúng vậy, cái này hình như là không cần cùng người làm chuyện kia cũng sẽ có, cũng không có quy luật gì, chúng tôi cũng không rõ rốt cục thì đứa bé trong bụng đến thế nào. Vừa rồi trên xe của chúng tôi có một chú, chú ấy cũng từng sinh một đứa bé có vảy màu trắng, sau đó không biết ngày nào đột nhiên lạc mất, chúng tôi đoán là bị người bắt cóc, không chừng là bị ăn rồi... Bởi vì chuyện này, các chú muốn tôi tới nhắc nhở cô cẩn thận một chút."
"Chúng tôi đi khắp nơi thế này, từng nhìn thấy khá nhiều đứa bé như vậy, chỗ trước kia chúng tôi sống, tổng cổng có năm, sáu đứa bé như vậy ra đời, có vảy màu trắng cũng có vảy màu đen, vảy trắng ăn chay, vảy đen cái gì cũng ăn, nhưng càng thích ăn thịt hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận