Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 238

Chuong 238Chuong 238
Chỉ cần dùng lực vân vê, là có thể cảm nhận được xúc cảm trơn trượt ở bên trong, cắn một cái, thịt quả vẫn chưa hoàn toàn khô ráo bên trong tựa như là nhân bên trong kẹo, vừa mềm lại ngọt.
So với hoàn toàn chế thành mứt hồng khô, lúc này mứt hồng cũng rất ngon.
Vì để tránh cho cá và thịt hư mất, chúng tôi nhất định phải sớm một chút xây xong cái căn phòng nhỏ kia, cho nên chúng tôi lại mặc áo mưa tiếp tục bận rộn ở bên ngoài.
Mưa rơi không lớn, chính là mưa nhỏ liên miên không dứt, gió mát thổi thẳng vào cổ áo, ống tay áo của chúng tôi, lạnh run người. Rõ ràng còn chưa tới mùa đông mà đã lạnh như vậy.
Mưa nhỏ rơi một đêm, đến sáng hôm sau thức dậy còn chưa tạnh, thời tiết vẫn âm u như cũ. Tôi có chút lo lắng thời tiết sẽ cứ thế này mãi, nếu mưa đầm liên tiếp mấy ngày, tôi sợ mứt hồng chưa phơi khô sẽ mọc mốc hư mất.
Chế tác căn phòng nhỏ còn thiếu chút dọn góc, trên tường có rất nhiều chỗ hở, chúng tôi phải dùng bụi đất trát cho nó một lớp ở bên ngoài. Trộn một thùng bùn nhão, Khương Dương và Thanh Sơn xung phong nhận việc muốn đi trát hốc tường, nên tôi giao cho bọn họ. Tiếp theo, còn lại cũng chỉ có làm cửa. Cửa này trước kia tôi là dự định làm cửa gõ, nhưng bởi vì không suy xét đến vấn đề xà nhà, cây chúng tôi chặt trước đó đã sử dụng hết, không làm được cửa gỗ, tôi muốn dứt khoát làm rèm cửa cũng không tệ, còn càng tiện hơn chút.
Cái này làm đơn giản, cắt vải giấy dầu ra, cắt ra hai tấm, cố định ở cửa là được. Làm xong tôi lại phát hiện ra một vấn đề, bởi vì vải giấy dầu quá nhẹ, dễ dàng bị gió thổi ra, tôi nghĩ nghĩ, khâu hai cây gỗ ngay dưới đuôi vải giấy dầu, cứ như vậy giải quyết xong vấn đề.
Tôi làm xong cửa, lại quét dọn sửa sang bên trong phòng nhỏ một chút, Thanh Sơn và Khương Dương mới hoàn thành công việc của hai người bọn họ. Nhìn thấy trên người bọn họ dính đầy bùn đất, tôi cảm thấy hai người bọn họ không giống như là đi trát tường, mà giống như trát chính mình, một thùng bùn nhão kia của tôi, đoán chừng có một nửa đều ở trên người bọn họ rồi.
"Nhìn các cậu bẩn thành thế này, tự đi tắm đi."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi không nổi giận vì bọn họ làm bản thân bị bẩn, dù sao trông có vẻ bọn họ chơi rất vui, nếu bọn họ có thể vui vẻ, tôi cảm thấy bất luận thế nào cũng rất tốt.
Căn phòng nhỏ thuận lợi làm xong, chỉ chờ mặt trời lên.
Cũng may, thời tiết này không làm tôi thất vọng, ngày thứ hai sau khi căn phòng nhỏ của chúng tôi làm xong, cuối cùng cũng tạnh, còn nắng to hiếm thấy, ngay cả nhiệt độ không khí cũng lên cao một chút.
Mứt hồng các thứ đều chuyển hết ra ngoài phơi, phơi một ngày, đến chạng vạng tối, vẫn là thu mứt hồng vào nhà chính, cá và thịt thì có thể treo trong căn phòng nhỏ chúng tôi làm. Từng hàng thịt treo ở cột ngang đóng ở trên tường, bỏ củi lửa vào hố lửa nông đào ở dưới đất.
Nhóm lửa trong hố lên, một luồng khói trắng dày đặc bay lên trên, vấn vít quanh từng hàng thịt trắng. Khương Dương thấy khói trong phòng càng ngày càng nhiều, thì giúp một tay thêm củi muốn để lửa bốc cháy lên.
"Không được." Tôi dùng kẹp sắt kẹp ít củi ướt đặt lên trên đống lửa, giải thích với Khương Dương: "Thịt khô chúng ta làm phải dùng khói hun, con đốt lửa lớn thế này, không phải là thành thịt nướng sao, trực tiếp nướng chín hết chỗ thịt này, còn làm thịt khô thế nào."
Khương Dương rụt đầu lại cười hì hì, Thanh Sơn vén rèm của ở ló đầu cười ở bên ngoài. Cái phòng này quá nhỏ, ba người quá chật, cho nên cậu ấy nhìn ở ngay cửa.
Hiện tại đống lửa đốt bằng cành thông, lúc những cành thông này bốc cháy, tan ra hương thông nồng đậm, sau khi đầu thông bị đốt ra, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng lách tách trong lửa. Chúng tôi ngôi trong căn phòng nhỏ một lúc, thực sự không tiếp tục ngồi được nữa, ở trong đó khói quá nồng, rất hắc người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận