Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 134
Tôi đã sống ở đây hơn hai năm nhưng cho đến hôm nay mới biết ở đây lại có. Nó thực sự là...
"Chúng ta tới đó xem một chút đi." Tôi ra hiệu cho Khương Dương và Thanh Sơn đi theo.
Từng mảng lớn màu xanh của lá ấu nổi trên mặt nước, bởi vì có quá nhiều, hoàn toàn che lấp mặt nước, kéo dài đến tận sườn núi phụ cận. Những cánh hoa ấu màu trắng hơi khép lại, điểm xuyết những vì sao trên một mảnh xanh ngắt.
Có một bục gỗ nhỏ kéo dài ra hồ, bên cạnh đó là một chiếc thuyền nửa chìm nửa nổi được buộc vào một chiếc cọc gỗ. Chiếc thuyền này trông không bị hư hỏng nặng như chiếc thuyền ở phía bên kia của hồ chứa, nhưng rõ ràng là nó cũng không thể sử dụng được. Cái bục gỗ nhỏ kêu cọt kẹt khi tôi bước lên, tôi cảm thấy run khi bước lên, cuối cùng, tôi lựa chọn đi xuống và đi vòng sang bên cạnh, giãẫm lên đám cây thủy sinh và bèo tấm rậm rạp, vươn tay bắt lấy củ ấu ở trong nước.
Củ ấu tôi vớt được còn rất nhỏ, tôi tìm thêm dưới mấy chiếc lá nữa nhưng không tìm được củ ấu. Bây giờ còn hơi sớm, có lẽ trước đây chúng đã từng kết củ rồi, nhưng hẳn là không ăn được, còn phải đợi thêm một hai tháng nữa. Sau đó, tôi mang Khương Dương cùng Thanh Sơn chèo thuyền đến giữa để chọn củ ấu.
"Bel Bee-" Tôi nghe thấy tiếng kêu của Khương Dương thì quay đầu lại, thằng bé không đi theo tôi, mà là đang ở bên trong một bụi cỏ, chỉ vào vách núi và hét vào mặt tôi. Tôi liếc theo hướng thằng bé chỉ và thấy những dây leo xanh quen thuộc.
Đó là những dây khoai lang.
Tôi đặt củ ấu trong tay xuống, đi tới, phát hiện trong khu vực rộng lớn đó mọc đầy dây khoai lang, men theo những dây khoai lang này, tôi tìm được một căn hầm. Ngay trên vách núi cỏ dại mọc um tùm, con đường dẫn chúng tôi vào đây được che phủ bởi khóm trúc thấp và bụi gai.
Phần lớn căn hầm bị che kín, cánh cửa gỗ rách nát, dây khoai lang mọc ra từ đó. Bình thường trong hầm đều sẽ chất khoai lang, nếu trong hầm có lỗ hổng thì chuyện dây khoai lang mọc ra từ đó là chuyện bình thường.
Tôi nghĩ vê điều đó, đứng sang một bên và dùng một cái rìu đẩy cánh cửa gỗ rách nát ra.
Cánh cửa hầm rách nát vỡ thành nhiều mảnh sau đó tôi thấy một xác chết nằm dưới hầm... Không, đó là một bộ xương trắng. Mắt tôi đảo một vòng trong căn hâm nhỏ này, cũng có mấy dây khoai lang mọc trong đó, ngoài ra không còn gì khác.
Vì vậy, tôi lại tiếp tục tập trung vào bộ xương đó một lần nữa. Rõ ràng, đây là xác chết của một người bình thường chứ không phải là của tang thi. Bộ xương co quắp ở đó trong tư thế ôm đầu gối, quần áo mục nát và tả tơi.
Dưới thân bộ xương là một mảnh bùn đen màu mỡ, trên đó có cỏ xanh mọc, thực vật do thiếu ánh sáng mà chuyển sang màu trắng. Cỏ mọc ra từ tấm sườn ngực trống trải của bộ xương, những chiếc lá xanh tươi đầy sức sống nằm trên tấm vải vụn màu đen xám.
Đây có thể là một người chết đói ở đây, cũng có thể là một người vì không muốn sống nữa mà lựa chọn chết ở đây. Thời gian đã trôi qua quá lâu, khúc xương này không thể nói cho tôi biết vì sao lại chết, với lại tôi cũng không quan tâm đến chuyện người đó chết thế nào.
Con người trong thế giới hậu tận thế giống như chim muông, chết đi thì xác thối rữa, ngày qua ngày bị cỏ dại, cát vàng chôn vùi.
Trước đây khi tôi đến thành phố Hán Dương, tôi đã nhìn thấy những xác chết trên đường phố và trong những ngôi nhà ở đó. Có người chết trong ngăn tủ, có người chết bình yên trên giường, khắp nơi đều có thể nhìn thấy thi thể, cho dù là ở nơi hoang dã, thỉnh thoảng đi đường cũng có thể đá phải xương.
Khi tôi đến ngôi làng này, tôi cũng tìm thấy một số xác chết, tất cả đều đã chết từ lâu. Tôi tập hợp họ lại, đào một cái hố lớn trong làng và chôn họ cùng nhau.
Bộ xương này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận