Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 200
Hôm trước đã mọc ra sao? Đúng thật là tôi không chú ý, mảnh ruộng này sau khi tôi nói giao cho Khương Dương thì cũng rất ít khi quan tâm, hiện tại trông đậu que và mấy loại rau xanh này trên mảnh ruộng này, mỗi một loại đều lớn lên rất tốt, Khương Dương vạch cho chúng nó từng khối địa bàn, được sắp xếp rất chỉnh tề. Hành và tỏi trong sân, một cây hoa lan lớn đào từ trên núi trở về lúc mùa xuân, còn có hai cây bắp và cây trà, gần như đều do Khương Dương phụ trách.
Đứa nhỏ này đối với việc trồng trọt giống như có một loại năng lực thần kỳ, giống như Thanh Sơn đi săn giống nhau. Tôi cảm thấy đây có thể là kỹ năng khác biệt của vảy đen và vảy trắng, hoặc là nói bởi vì khẩu vị khác nhau mang đến lựa chọn sau này?
Khương Dương trong miệng ngậm nước, nghiêng cái ly trong tay, chuyên môn tưới nước cho mầm dưa hấu và mầm bí đỏ.
Tôi nói: "Bây giờ mầm non này mọc ra cũng không kết trái được, chờ khi lạnh hơn một ít chúng nó sẽ chết."
Khương Dương nghỉ ngờ a một tiếng, phun nước trong miệng hỏi: "Vì sao ạ?"
Thằng bé còn chưa từng trải qua mùa đông, cho nên mới có vẻ mặt ngây thơ như vậy. Tôi đã kể cho thằng bé về bốn mùa, xuân hạ thu đông, đều có những thứ gì, nhưng chưa từng nói cho thằng bé là mùa đông có bao nhiêu đáng sợ. Sau khi mạt thế buông xuống, mùa đông vẫn luôn là một mùa tôi rất sợ hãi, bởi vì mùa đông đại biểu cho không có thức ăn và không chịu đựng được sự rét lạnh, tuy rằng hiện tại đã tốt hơn rất nhiều, nhưng loại cảm giác này hồi tưởng lại vẫn làm tôi cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.
"„ Cho nên con xem, mùa đông lạnh như vậy, tuyết lớn phủ kín tất cả cây cối, đồ ăn trong ruộng cũng sẽ bị lạnh chết." Tôi giải thích cho thằng bé xong, Khương Dương nói: "Con lạnh thì thêm quần áo, chúng nó lạnh thì cũng có thể mặc quần áo cho bọn chúng, hay đắp thêm chăn có được không ạ?"
"Làm lều lớn?" Tôi nghĩ tới, nhưng tôi cảm thấy cho dù làm lều lớn thì đơn sơ như vậy cũng trồng không sống bí đỏ và dưa hấu.
Khương Dương và tôi thảo luận một hồi, ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cực kỳ trìu mến sờ sờ mấy cây chồi non kia, thấm thía nói với chúng nó: "Chúng bây phải nhanh lớn lên, lớn lên thì sẽ không sợ lạnh."
Tôi cảm thấy chủ yếu không phải vấn đề này, dây bí đỏ và dây dưa hấu, vốn dĩ đều là dây leo sống một năm, chính là không qua mùa được, phải đến thời điểm thích hợp mới mọc ra, mới có thể thuận lợi kết trái nếu không đều là lớn lên vô ích.
Sau cuộc nói chuyện này, tôi nhìn thấy Khương Dương thường xuyên ngồi xổm trước mặt mảnh đất nhỏ kia đốc thúc mấy cây chồi non kia nhanh lớn lên. Giống như nói nhiều hơn thì những chồi non đó là có thể nhanh lớn lên.
Thật ra tôi vẫn luôn cho rằng Thanh Sơn không có đặc biệt yêu thích đối với việc trồng rau, cậu ấy sẽ giúp tôi chăm sóc đồ ăn trong mảnh đất, nhưng phần lớn đều là giúp tôi gánh nước bón phân, làm một chút việc thể lực, còn những chuyện khác vẫn là tự tôi làm, cậu ấy càng thích đi săn khắp nơi.
Nhưng bỗng nhiên từ trong miệng Khương Dương mà tôi đã biết một bí mật nhỏ.
Nguyên nhân là bởi vì tôi nhìn thấy Khương Dương đang buồn rầu vì hạt dưa hấu giống mọc ra rất nhiều lá, quấn ở bên nhau, muốn tách chúng nó ra để trồng, nhưng lại không có chỗ trồng. Tôi lập tức chỉ vào một mảnh ruộng trống cạnh cậu ấy, hỏi: "Đây không phải có chỗ trống sao? Vì sao nơi này con luôn không trồng gì hết?"
Khương Dương nói: "Đó là chỗ trồng thực vật của Thanh Sơn."
Tôi nhìn mảnh đất trống không kia: "Thanh Sơn chuẩn bị trồng cái gì ở chỗ này?"
Khương Dương: "Anh ấy đã trồng, ban đầu lúc con trồng đậu que, anh ấy cũng trồng, sau này anh ấy còn trồng ớt ở nơi này, còn có hạt giống dưa hấu và hạt giống bí đỏ, đều là trồng cùng con."
Cho nên mầm đâu? Tôi cảm giác một mảnh đất nhỏ bên này từ trước tới nay đều là trống không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận