Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 43
Lúc dâu đất chín hết, cây kim ngân cũng nở. Cây kim ngân sở dĩ gọi là hoa kim ngân, bởi vì hoa của nó có hai màu vàng trắng, thường xuyên sinh trưởng trên một cây dây leo.
Cây kim ngân cũng giống như dâu đất sinh sôi cực nhanh, rất nhanh đã nở ở khắp nơi, một khóm lớn dây leo màu xanh lá liền leo trên bụi gai, mang theo vô số bông hoa nhỏ màu vàng trắng nồng đậm hương thơm, tô điểm cho những bụi gai kia thêm rực rỡ. Từng hàng dài bên bờ suối nhỏ cạnh ruộng, lúc nhổ cỏ trong ruộng gần đó cũng có thể ngửi thấy hương thơm ngào ngạt của hoa kim ngân. Ngay cả bụi cỏ sau nhà cũng mọc đầy cây kim ngân, ban đêm chỉ cần mở cửa sổ đi ngủ, trong mũi đều là mùi thơm đó.
Khi tôi từ ruộng trở về, dùng đao bổ củi cắt cả hoa kim ngân và dây leo xuống, mang một giỏ lớn dây leo hoa kim ngân trở về. Những dây leo hoa kim ngân này dù bị cắt đi, chỉ cần không bị phá hư rễ, sang năm nơi này vẫn sẽ mọc lên mảng lớn cây kim ngân, sức sống vô cùng ngoan cường.
Hoa kim ngân màu vàng và màu trắng mềm mại đáng yêu, mùi thơm dễ ngửi, hái xuống phơi khô, dùng để pha trà có thể thanh nhiệt giải độc. Ngày trước cha tôi thường đi tiệm thuốc mua hoa kim ngân khô, dùng để pha trà, thời điểm mùa hè thường xuyên uống, cái thói quen này của ông ấy duy trì rất lâu, bắt đầu từ khi tôi có ký ức, đến khi ký ức của tôi về ông ấy dừng lại.
Nói ra thì rất kỳ quái, trước lúc này, rất nhiều chuyện tôi đã quên rồi, đặc biệt là ký ức liên quan đến cha mẹ, tôi ấn tượng sâu sắc nhất toàn là chuyện xảy ra vài năm sau mạt thế, những ngày tháng bình an trước mạt thế bị tôi quên sạch —— một dạo tôi cho rằng mình thật sự đã quên sạch, thậm chí ngay cả khuôn mặt của cha mẹ cũng không nhớ rõ lắm, tôi cố ý tránh né không để mình nhớ tới những chuyện kia.
Nhưng tôi của hiện tại, sau khi sinh ra quái vật nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chung sống với nó, không ngừng nhớ về những chuyện trước kia bị tôi lãng quên. Tôi không cố tình nhớ lại, cũng không bài xích như lúc trước, cho nên những ký ức này thường xuyên ở thời điểm lơ đãng, bởi vì một giây phút như đã từng quen, bỗng nhiên bị chạm đến xuất hiện trong đầu tôi.
Tôi cứ ngỡ tôi đã quên rồi, nhưng thật ra thì có một số chuyện sẽ không quên, bất luận là đau khổ hay hạnh phúc, chúng đều là thứ tôi không thể nào vứt bỏ.
"Ngao a!" Quái vật nhỏ học theo tôi hái hoa kim ngân phát hiện trên móng vuốt của mình có một còn sâu róm màu xanh đang bò, ngạc nhiên đưa cho tôi nhìn.
"Be be - "
Tôi có một loại ảo giác, tôi cảm thấy nó đang gọi tôi, nó đang gọi mẹ ơi.
Hiện tại mưa của mùa này, phần lớn là vào ban đêm, chờ người đi ngủ rồi, bên tai toàn nghe thấy tiếng rào rào rào, tí tách tí tách. Đó là tiếng hạt mưa dày đặc rơi trên tán lá và ngói của mái hiên. Mưa thế này cả đêm, chờ đến buổi sáng thức dậy, trời lại quang, chỉ là trên trời vẫn âm u, không ít mây đen trùng điệp, nhìn không trong xanh như khi có nắng mấy ngày trước.
Bên cạnh con đường đất bị giẫm ra một vệt dấu vết đất vàng, lá cây xanh biếc đều mang hơi nước ẩm ướt, nước mưa dồi dào không kịp bị các thực vật hoàn toàn hấp thụ, thuận theo địa thế tụ thành một cái rãnh nhỏ ở bụi cỏ bên cạnh đường, chảy về con sông xa xa phía mảnh đồng ruộng hoang phế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận