Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 73
Có sáu cái trạm thu phí, kính của hai cái ở giữa đều tổn hại ít nhiều. Tôi quan sát một chút, đi vào cái ở bên trái nhất. Kính của cái trạm thu phí đó nguyên vẹn, bên trong có vẻ càng trống hơn, có thể nhìn thấy tương đối nhiều thứ xung quanh, bên cạnh còn có một cây cột lớn che đậy một nửa. Tôi ở bên ngoài trạm thu phí, xuyên qua cửa sổ pha lê đầy bụi bặm nhìn vào trong.
Bên trong trạm thu phí chật hẹp có một cái bàn, màn hình máy tính vỡ nát đặt ở một bên trên bàn, cái ghế đã biến thành một đống gỗ vụn, mặt đất bên trong trạm lót mấy tờ báo, bên trong còn có đống lửa, trong góc có mấy khúc xương trắng sâm cùng với... Xương sọ của một người.
Chắc là đã từng có người ăn ở đây, về phần ăn cái gì, rất rõ ràng rồi. Xác định bên trong không ẩn chứa nguy hiểm gì, tôi đẩy cửa ra đi vào, lại gõ gõ bốn phía một chút, muốn kinh động một số côn trùng.
Kết quả trong này không có một chút vật sống.
Trời đã rất tối, bên ngoài cơ hồ cái gì cũng không thấy thấy. Nếu như là mười năm trước, ánh đèn neon trên đường lấp lánh khắp nơi, cả vùng thành phố lớn phía sau giống như mãi mãi cũng sẽ không nghênh đón tối tăm hoàn toàn. Nhưng bây giờ, xung quanh tối đến nuốt sống tất cả tia sáng, ngay cả tình hình bên ngoài trạm cũng nhìn không rõ lắm.
Tôi không nhóm lửa, lấy những từ báo cũ trên mặt đất lật sang bên trải xuống dưới gầm bàn, chính mình ngồi lên, rồi mới kéo Khương Dương đến trước người, để thằng bé ngồi trong lòng tôi. Trước đó tôi đã quan sát, nếu ở vị trí này, cho dù có người ở ngoài trạm nhìn vào trong, trong lúc nhất thời cũng không cách nào nhìn thấy tôi. Sau khi ngồi xuống, tôi lấy bánh trong túi ra, cùng Khương Dương mỗi người một cái, thế là ăn cơm chiều.
Bình thường vào lúc này, là tắm rửa chuẩn bị lên giường đi ngủ rồi. Bây giờ ở nơi này, chúng tôi không thể không núp lại ngồi bên trong cái trạm nhỏ này, chờ đợi trời sáng.
Tôi tưởng rằng Khương Dương sẽ không quen, nhưng kỳ thật trên đường đi thằng bé rất ngoan, tôi dắt thằng bé đi hướng nào là thằng bé đi đấy hướng đấy, đi đau chân cũng chỉ đi chậm một chút, sẽ không cáu kỉnh. Bây giờ chúng tôi ngồi ở đây, thằng bé cầm một cái bánh một bên cắn một bên ngủ gà ngủ gật, đầu từng chút từng chút hướng về phía trước.
Tôi biết thằng bé rất mệt, hôm nay đi đường cả một ngày, buổi trưa ăn cơm cũng là vừa đi vừa ăn, chúng tôi cơ hồ không có dừng lại, mới có thể tới đây vào lúc này. Mà trên đường đi Khương Dương nhìn không ít thứ mới lạ, thằng bé có cái tính nhìn thấy cột mốc đường thôi cũng phải ngạc nhiên nửa ngày, cứ như vậy tinh thần tiêu hao quá lớn, cho nên hiện tại mới buồn ngủ như thế.
Tôi sờ sờ bụng của Khương Dương, phát hiện thằng bé còn chưa quá đói, hẳn là trước đó nhổ hoa cỏ trong bồn hoa ven đường ăn no rồi, cho nên tôi lấy lại miếng bánh thằng bé cắn gần một nửa cất kỹ, lại ấn đầu của thằng bé về phía trước ngực mình, Khương Dương rất tự nhiên dựa vào trong lòng tôi ngủ thiếp đi.
Thằng bé thì hay rồi, ở đâu cũng có thể ngủ ngon. Tôi nhớ lại lúc thằng bé vừa mới ra đời không bao lâu, tôi mang thằng bé lên núi, ban đêm thằng bé cũng ngủ say trong lòng tôi.
Thằng bé rất ỷ lại tôi, bởi vì tôi là mẹ của thằng bé, thằng bé biết tôi sẽ bảo vệ nó. Người bảo vệ tôi đã sớm rời đi, nhưng bây giờ tôi lại có người cần bảo vệ.
Đại khái là ban đêm khoảng mười một mười hai giờ, bỗng nhiên trời mưa, mây đen tích tụ cả một ngày ở trên trời, cuối cùng cũng tìm được cơ hội trút xuống. Từng giọt từng giọt mưa ào ào đập vào kính của trạm thu phí, nối tiếp tiếng vang giòn lộp bộp liên tục, mưa càng ngày càng lớn, trong đêm tối bên ngoài một mảnh mưa bụi mênh mông, giống như làm cái trạm này bị tách rời cô độc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận