Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 70

Chương 70Chương 70
"Rất nhiều đứa bé vảy đen hơi hung dữ một chút, nhưng vảy trắng thì khá ngoan, không hung dữ như vậy, có những người không có lương tâm sẽ bắt đứa bé vảy trắng đi, nói là coi như bắt được một con quái vật trên núi để ăn, cho nên cô mang theo đứa bé này, nhất định phải cẩn thận."
"Những đứa bé này cũng không giống những đứa bé bình thường của chúng ta, dễ nuôi, cho cái øì cũng ăn, năm đầu tiên bọn chúng lớn lên tương đối chậm, phía sau sẽ càng lớn càng nhanh."
Tôi thầm nghĩ, như Khương Dương thế này còn gọi là lớn lên tương đối chậm, vậy lớn nhanh thì còn lớn bao nhiêu? Nhưng từ chỗ Cao Viễn biết được bên ngoài còn có không ít đứa bé giống Khương Dương, tôi yên tâm không ít, chí ít Khương Dương không còn nổi bật như thế nữa.
"Tôi đã biết, cảm ơn." Tôi nói cảm ơn với Cao Viễn, người ta tốt bụng đến nói những điều này với tôi, tôi khẳng định là phải nói một câu cảm ơn.
Cao Viễn vội vàng khoát tay: "Không cần cảm ơn, cũng không có gì, chúng tôi phải đi đây, cô còn øì muốn hỏi không? Nếu như tôi biết, sẽ nói với cô một tiếng."
Tôi mở miệng hỏi cậu ta: "Các cậu đi thành phố Hán Dương là để thu thập đồ vật à? Các cậu biết tình hình tang thi bên đó thế nào không?" Cao Viễn nói: "Chúng tôi đi qua câu Hải Thanh hướng bên đó để về chỗ ở, đường lúc trước bị chặn lại không đi được. Chúng tôi chưa từng vào thành phố Hán Dương, đến lúc đó xem tình hình, nếu không tệ thì vào trong lượn một vòng rồi ra. Hình như tang thi ở trong đó không nhiều như ngày xưa nữa, trước đó tôi nghe nói gần đó có người nhặt ve chai từng đi qua, chắc là đã giết không ít tang thi rồi.
Cậu ta thấy tôi hỏi cái này, là hiểu tôi muốn đi thành phố Hán Dương, hơi do dự nói thêm một câu: "Một mình cô muốn đến nơi đó? Có phải còn có bạn đi cùng không, không thì cũng quá nguy hiểm."
Nguy hiểm hay không, trước đây lúc tôi rời khỏi thành phố Tề Vân, chạy khắp nơi, cũng đã từng sống trong thành phố đầy tang thi, ngược lại cảm thấy cũng được. Không thân thiết gì, tôi không thể nào nói nhiều với người trước mặt này, cho nên lắc đầu rồi ngắn gọn nói cảm ơn cậu ta một lần nữa.
Cao Viễn nhìn ra ý của tôi, khoát tay với tôi một cái rồi chạy ve xe, chờ cậu ta lên xe, chiếc xe kia lái về phía xa xa, tôi còn nghe được đám đàn ông trong xe đang cười vang.
Chờ bọn họ đi không thấy bóng nữa, tôi mới hoàn toàn yên lòng.
Khương Dương ôm chân của tôi, khuôn mặt nhỏ trắng trắng. Mặc dù thẳng bé không biết nói chuyện, nhưng sẽ cảm nhận được tâm tình của tôi, vừa rồi tôi cảnh giác như vậy, chắc là đã ảnh hưởng đến thằng bé. Còn có người bỗng nhiên xuất hiện, Khương Dương còn chưa nhìn thấy ai khác ngoài tôi, ngoại trừ hiếu kì hẳn là cũng sẽ sợ hãi.
Tôi nhớ lại những điều nghe được lúc nãy, vuốt đầu bị mưa làm ướt nhẹp của Khương Dương.
"Vảy trắng thì ăn chay, còn không hung dữ nổi, mày nói xem mày có phải dê không?"
Khương Dương: "Be —— "
"Tao biết mày là dê, đừng kêu nữa." Miệng tôi nói, móc đòn gánh vào cái gánh lần nữa, lúc này cũng không để Khương Dương cầm chiếc lồng nữa, chính mình gánh tất cả trên vai. Khỏi đổi lại áo mưa trên người, Khương Dương xách vạt áo mưa quá dài theo sát tôi, đôi móng vuốt chân giẫm trong vũng nước, giẫm đến vang bạch bạch, bởi vì theo sát tôi quá, giọt bùn bắn hết lên chân tôi.
Về đến nhà, mưa đã tạnh, tôi rửa chân bên giếng nước, xắn ống quần vào phòng lấy cái bẫy sắt dùng để bẫy thú hoang ra, tất cả đều đặt ở trong bụi cỏ bên tường vây, còn chôn không ít đỉnh sắt ở đó.
Nếu có người dám leo tường vào, sẽ phải ăn chút khổ này. Mặc dù những người gặp hôm nay nhìn qua không xấu, nhưng tôi cũng không dám tuỳ tiện tin tưởng, cái nên phòng bị vẫn cứ phải phòng bị.
Tôi bận rộn một buổi chiều chuẩn bị xong những vật kia, buổi tối lấy mấy con cá chạch thêm măng khô nấu cùng, đơn giản ăn xong một bữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận