Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 157
Những địa danh trên cuốn sổ ghi chép bìa da đen tôi đang xem lúc này đều mang đến cảm giác quen thuộc cho tôi, nơi đó là thủ đô của đất nước chúng tôi, khi tôi còn bé, cha mẹ đã từng dẫn tôi đến quảng trường tráng lệ ở đó, nhìn ngắm dòng người qua lại đông đúc, chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm.
Còn có thành phố kia, đó là nơi tôi luôn muốn tới, bởi vì ở trong thành phố ven biển đó có mấy người bạn tôi quen biết qua mạng, tôi rất muốn tận mắt gặp gỡ họ.
Còn có một tỉnh thành mà tôi nhớ đã từng xảy ra trận động đất lớn, trường học của chúng tôi tổ chức quyên góp hỗ trợ thiên tai. Một vài năm trước đây, tôi đã từng đi qua nơi đó, gặp phải một trận động đất khác. Nhưng lần này, không có ai quyên góp ra tay xây dựng lại, thậm chí trong cả tỉnh cũng chẳng còn mấy người sinh sống.
Ấn tượng ban đầu của tôi đối với những nơi này phần lớn đều nhờ vào internet, sau đó khi tận thế tới, tôi đã đi qua rất nhiều nơi mà trước đây tôi chưa từng đến, ấn tượng của tôi với những nơi này đã hoàn toàn thay đổi, những hình ảnh lưu trữ trong ký ức bởi vì bị thời gian ngăn cách nên đã sinh ra vài phần xa lạ.
Cuối cùng tâm mắt của tôi dừng lại trên một địa danh. Nơi đó chính là vị trí ngôi nhà của tôi, sau khi tận thế đến tôi đã đi lang thang khắp mọi nơi, nhưng tôi chưa bao giờ quay trở lại nhà của mình. Tôi nghĩ, có lẽ bởi vì tôi cảm thấy sợ hãi, không dám nhìn vào hai cái xác thối rữa trong nhà mình thêm một lần nữa. Không chỉ không muốn nhìn thấy hai thi thể đó, mà tôi còn không muốn trông thấy nhà cửa, trường học, đường phố và thi thể những người thân, bạn bè, hàng xóm của mình.
Khi tôi dạy cho Khương Dương và Thanh Sơn viết tên các địa danh, tôi cũng bắt đầu kể cho họ nghe những câu chuyện xưa và tất cả những hiểu biết của tôi liên quan tới những địa danh này.
"Nơi này nuôi rất nhiều gấu trúc, gấu trúc chính là bảo vật quốc gia của đất nước chúng ta."
"Bảo vật quốc gia? Gấu trúc? Gấu trúc lớn lên trông như thế nào ạ?" Khương Dương nghe thấy tôi nói một câu lập tức bắt đầu đặt câu hỏi ngay.
Tôi ngẫm nghĩ nhớ lại, dứt khoát vẽ một con gấu trúc lớn lên trên giấy: "Lớn lên trông như thế này, rất đáng yêu."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Khương Dương ngắm một chốc lát, nhăn mũi: "Đáng sợ quá, cái miệng còn lớn hơn miệng của con, móng vuốt cũng lớn như vậy nữa!"
Tôi im lặng, tiếp tục lật giở sang trang tiếp theo. Tôi thừa nhận rằng, tài năng vẽ tranh của bản thân tôi thật sự không thể nào diễn tả lại những đường nét sinh động.
"Gấu trúc có ăn thịt người không ạ, chúng có thể ăn thịt chúng ta không mẹ?" Khương Dương tiếp tục truy hỏi, nét mặt bỗng hiện lên nỗi sầu lo.
Tôi không thể đoán được thẳng bé đang suy nghĩ những thứ gì, chỉ có thể lắc đầu: "Chúng nó không ăn thịt người, chúng nó chỉ ăn măng trúc."
Khương Dương: "Vậy thì chúng nó thật hư, không chịu ăn những đồ ăn khác!"
Thôi bỏ đi, tôi vẫn không nên tiếp tục giải thích cho thằng bé nữa. Tôi nghĩ ngợi, lại chỉ tới một địa danh khác: "Nơi này mẹ chưa từng đi qua, thế nhưng nó ở sát ven biển. Trước đây mỗi năm đều có rất nhiều người đến bờ biển vui chơi, mẹ cũng đã từng rất muốn được tới đó nhưng cha mẹ của mẹ lại không có thời gian rảnh rỗi để đưa mẹ đến."
"Mẹ- Biển trông như thế nào vậy ạ? Sao mẹ lại muốn tới đó? Biển có đẹp lắm không ạ?"
"Biển trông như thế nào à? Biển... rộng hơn rất nhiều rất nhiều lần con sông mà chúng ta vẫn nhìn thấy, nhìn ra mặt biển không thể tìm thấy được bến bờ, bên cạnh biển có bãi cát, trên đó có chứa rất nhiều cát, không giống như bờ sông của chúng ta"
Tôi không biết mình nên mô tả như thế nào, bởi vì trong tay tôi không hề có lấy một tấm ảnh chụp của bãi biển, lời miêu tả bằng ngôn ngữ bắt đầu lộ ra sự bất lực. Thanh Sơn ngồi bên cạnh đột nhiên nói một câu: "Biển trông giống như bầu trời xanh, em nhìn bầu trời có hình dạng như thế nào thì biển cũng có hình dạng y như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận