Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 198

Chương 198Chương 198
Loại cung nhỏ rất đơn sơ này chính là uốn cong một đoạn trúc sau đó cột một dây chun co dãn rất mạnh, như vậy là đã hoàn thành. Bẻ một nhánh cây cỏ mang đặt lên cung, sau đó kéo dây chun ra là có thể bắn. Món đồ chơi không có chút lực sát thương nào, sau khi Thanh Sơn chơi một lát sau thì đã không có hứng thú, sau đó cây cung nhỏ kia đã trở thành đồ của Khương Dương.
Khương Dương đúng là thích loại món đồ chơi nhỏ này, lúc thằng bé đi ra ngoài chơi cũng sẽ treo cây cung nhỏ kia ở trên eo, đi ở ven đường tiện tay bẻ rất nhiều nhánh cỏ mang, kéo cung, bắn vào lá cây bên cạnh, bắn vào mây trên trời, bắn vào thân cây gần đó, bắn vào lá sen trong nước, bắn vào con thỏ hoang bỗng nhiên vụt ra trong đất.
Con thỏ này vừa hoảng hốt lên thì thật sự đủ ngốc, bị một cây cỏ mang của Khương Dương bắn tới, vẫn luôn không nhúc nhích mà ngồi xổm ở đó, cũng không biết nhanh chóng trốn đi. Lần đầu tiên Thanh Sơn mang con thỏ về, nói cho tôi là bắt được ở bên cạnh ruộng, tôi còn cảm thấy kỳ lạ, bởi vì lúc trước tôi chưa từng nhìn thấy con thỏ ở bên cạnh ruộng kia.
Không quá mấy ngày, tôi chính mắt nhìn thấy một con thỏ hoang lông xám nhảy ra từ trong bụi cỏ, lại bị Khương Dương tinh mắt phát hiện, bắn một cây cỏ mang, cuối cùng bị Thanh Sơn xách lỗ tai đem vê. Loại thỏ hoang này khác với thỏ trắng thú cưng ở trong thành thị, cụ thể khác nhau như thế nào thì không thể nói rõ, dù sao chính là xấu hơn rất nhiều.
Thanh Sơn liên tục hai lần bắt được con thỏ ở gần ruộng hoang, thật không biết con thỏ này chạy tới từ đâu. Thật ra cũng không chỉ là con thỏ, trong khoảng thời gian này các loại động vật nhỏ ngoài ruộng rất nhiều, gà rừng hay chim ngói gì đó, thường thấy nhất chính là chim sẻ và cái loại chim toàn thân đen nhánh gần mõm có hai nhúm lông trắng này, không biết gọi là chim gì. Tới gần cạnh hồ nước thì vịt nước chim nước rất nhiều, gần rừng ngập nước thì vịt hoang càng nhiều.
Có thể là bởi vì mùa thu đến, tất cả mọi vật đều bắt đầu tích mỡ cho mùa thu, chuẩn bị vượt qua những ngày mùa đông thiếu đồ ăn, cho nên đều chạy đi tìm ăn.
Nếu nói sự sôi động của mùa hè là thuộc về núi rừng cỏ cây, vậy sự sôi động của mùa thu chính là thuộc về những động vật.
Lúc thời tiết sáng sủa, bầu trời luôn có rất nhiều chim chóc bay tới bay lui. Quá nhiều chim chóc cũng không tốt lắm, bởi vì chúng nó đều sẽ ăn vụng đồ vật ngoài ruộng.
Tôi quyết định làm mấy người bù nhìn. Chém mấy cây gậy trúc, buộc cỏ mang phơi khô lên đầu cây gậy trúc, buộc ra cái hình dáng cơ thể cơ bản, lại dùng một cây gậy trúc ngắn một chút xuyên qua cơ thể, coi như hai cánh tay, sau đó thì có thể tròng quần áo lên.
Có rất nhiều quần áo cũ không sử dụng, tùy tiện tìm hai bộ mặc vào cho nó, trên đầu còn mang thêm hai chiếc mũ, mũ rơm rách lúc trước bị bỏ đi vừa vặn có thể đeo cho chúng nó.
Tôi làm tổng cộng ba người bù nhìn, là dựa theo yêu cầu của Khương Dương, dựa theo ba người chúng tôi mà làm.
Cái của tôi làm xong trước tiên, Khương Dương chọn cho nó một bộ váy hoa hồng, còn đặc biệt làm riêng cho nó một cái vòng hoa đeo trên đầu, hái rất nhiều hoa cỏ mang cắm trong khe hở. Tôi nhìn cái 'tôi' này cả người đầy hoa tươi, lại nhìn cả người đen tối của mình, bỗng nhiên nghi ngờ ánh mắt của Khương Dương có phải là không tốt lắm hay không.
"Mẹ, đây là mẹ, giống mẹ như đúc!" Khương Dương gật đầu rất chắc chắn, yêu cầu cõng người bù nhìn của tôi tới tìm một chỗ thoải mái ngoài ruộng để đặt.
Chờ tôi làm xong người bù nhìn của hai người bọn họ, đi ngoài ruộng nhìn thì thấy thằng nhỏ Khương Dương này đặt người bù nhìn của tôi ở dưới một thân cây cách xa ruộng, vừa che gió vừa che nắng được đối xử rất tốt. Nhìn từ xa, thật giống như dưới tàng cây kia có một cô gái hoa hòe lộng lẫy đang đứng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận