Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 248
Tôi không chỉ tự ngâm mình, còn nhắc hai người Khương Dương phải ngâm chân. Vảy dài không sợ lạnh nhưng cũng không phải sẽ không lạnh. Hai người bọn họ không có cách nào, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời tôi, cùng ngâm chân trong chậu.
Vào mùa hè, hai người này rất thích dính nước, còn vào mùa đông không thích dính nước. Tôi cũng thấy có một chút khó hiểu.
"Bởi vì trong vảy cũng sẽ có nước." Khương Dương giải đáp nghi hoặc của tôi. Thằng bé không chỉ đặt chân vào chậu ngâm mà nửa đoạn đuôi cũng ngâm vào nước nóng. Nhìn thấy đuôi của nó di chuyển trong nước, tôi duỗi chân và giẫm lên đầu đuôi của nó.
Khương Dương cười rộ lên, cố ý đùa giỡn với tôi, vẫy đuôi bảo tôi đi giẫm: "Mẹ, mẹ giẫm thêm một chút a-"
Thằng bé luôn thích chơi trò chơi nhỏ này, còn tôi lại không thích chơi.
"Mẹ, mẹ giẫm một cái xem còn có thể giẫm được hay không!" Khương Dương lắc đầu gối của tôi....
Kết quả chờ chúng tôi ngâm chân xong, bên cạnh chậu nước đều là vết nước hắt ra.
Thời tiết ẩm ướt và lạnh luôn luôn làm cho mọi người không thể nâng cao tỉnh thần. Mới sáng sớm mà ngoài trời đã đầy tro bụi, bầu trời màu xám chì rủ xuống, mưa rơi xuống cũng không rõ ràng, chỉ có đưa tay đón, chạm vào vài giọt mưa tinh tế mới có thể biết là trời bắt đầu mưa.
Dưới cơn mưa tỉnh tế, xung quanh núi đều nổi lên một mảnh sương mù, khói trắng quanh quẩn trong núi, đường nét của ngọn núi đều không được rõ ràng lắm. Thời gian này, cây trên núi gần như tất cả đều rụng lá. Một thời gian trước, chúng tôi lên núi, bên đường tất cả đều là lá rụng màu đỏ vàng, màu sắc rực rỡ. Khương Dương còn nhặt rất nhiêu lá trở về đặt trong một cái hộp sắt. Nhưng mà không đến hai ngày, những chiếc lá kia toàn bộ đều khô héo.
Lúc này, lá cây đỏ vàng trên núi đều đã rụng hết, phóng mắt nhìn lại chỉ còn lại một mảnh màu xanh đậm ẩn giấu trong núi lam. Mà ở trong mảnh xanh xanh gần tối này, ngẫu nhiên lại có thể nhìn thấy một ít cành cây thưa thớt. Từng mảnh cành cây trần trụi kia là cây rụng lá sớm nhất, đợi đến mùa xuân năm sau cũng sẽ sớm nhất biến thành lá cây non màu xanh.
Khương Dương mặc áo mưa, ôm hai cây rau cải trắng và một củ cải từ bên ngoài chạy vào, vạt áo mưa bị bùn bắn lên tung tóe.
"Mẹ ơi-" Khương Dương chạy tới, đứng trên một tảng đá bóng loáng trước cửa, vẩy vây giẫm lên móng vuốt lớn của mình, in hai dấu chân bùn trên tảng đá."Mẹ ơi, chân bẩn-"
Tôi đi vào trong phòng mang theo ấm đun nước đã chuẩn bị từ lâu đi ra, bên trong là nước ấm. Khi trời mưa, Khương Dương và Thanh Sơn đi ra ngoài, chân đều dính bùn, như vậy bọn họ sẽ rất khó chịu. Cho nên tôi sẽ chuẩn bị cho bọn họ nước rửa chân. Tôi vừa rót nước, Khương Dương liền buông rau cải trắng và củ cải trong tay xuống, khom lưng chà xát chân cho mình. Sau khi rửa sạch, thằng bé mang rau cải trắng và củ cải vào nhà bếp.
Củ cải trắng trên mặt đất phát triển vừa vặn, da to lại mỏng, hương vị thanh ngọt. Rau cải trắng cũng rất béo, lá xanh biếc, phía dưới có một ngón tay dày, rất giòn, nhẹ nhàng nhéo một cái là có thể lấy ra nước. Khương Dương trong khoảng thời gian này thích ăn hai thứ này, mỗi ngày đều muốn đi nhổ trong ruộng, còn trồng một ít trong giỏ rau đan bằng trúc đặt trong vườn rau của nó và trong nhà chính.
Khương Dương ngoan ngoãn đi rửa rau xong, cầm một đoạn củ cải trắng nhỏ trở về, vừa cắn răng rắc ăn vừa thúc giục tôi nói: "Mẹ ơi, vào trong phòng sưởi ấm a."
"Ừm, chờ một chút." Tôi đứng ở cửa nhìn vào ngọn núi ở phía xa. Thanh Sơn buổi sáng lên núi, lúc này đoán chừng cũng nên trở về. Chỉ cần cả hai đi ra ngoài, tôi luôn luôn phải đứng ở cửa chờ bọn họ.
Tôi suy nghĩ một lúc và thấy một đoạn thân cây chọc vào cổng.
Chuyện øì đang xảy ra vậy? Tôi đi về phía trước bước xuống bậc thang trước cửa phòng liên thấy bóng dáng Thanh Sơn xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận