Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 204
"Lại chạy tới ao bùn lăn lộn?”
"Không phải, chúng tôi đi mò ngó sen mà." Thanh Sơn lấy hai đoạn ngó sen dính đầy bùn đất từ sau lưng mình ra, Khương Dương cũng cười ha ha lấy ra một đoạn.
Tôi dùng sức đè lên túi đậu phông, không nói gì, Khương Dương lập tức lấm lét nhìn tôi. Tôi kéo chiếc túi lớn đi về phía trước: "Đào thêm vài đoạn nữa đi, dù sao lúc về cũng phải tắm rửa."
"Dạt"
"Còn quá nhỏ thì đừng đào lên."
Tôi ngồi bên cạnh đầm sen ăn hạt dẻ khô mang theo, nhìn hai người họ lặn lội trong ao bùn, thỉnh thoảng lại ném tới một đoạn củ sen.
"Khương Dương, đừng bẻ gãy cu sen từ trong bùn, bùn lọt vào trong lỗ sẽ rất khó rửa."
"Thanh Sơn, đừng chỉ tìm củ lớn, những củ có kích thước vừa phải mới là loại ngon nhất." Tôi lại khoa tay múa chân ra hiệu kích cỡ củ sen với Thanh Sơn.
Cuối cùng, tất cả mọi người đều vác theo một túi đậu phộng và củ sen lớn trở về nhà. Sự phát hiện bất ngờ này khiến cho người ta vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Tâm tình của chúng tôi đều rất tốt, cho dù trên đường trở về có bị đám côn trùng nhỏ đáng ghét ở ven đường bay theo vòng tới vòng lui, có làm cách nào cũng không thể đuổi đi được thì tâm trạng vui vẻ của chúng tôi vẫn không he bị phá hỏng.
Tôi thực hiện lời hứa luộc đậu phộng cho hai người họ ăn, chỉ cần bỏ vào nước thêm một chút muối luộc lên đã đủ ngon miệng, mà cái ngon của nó là một vị ngon khác hẳn với hạt dẻ. Chỉ có điều, hạt dẻ nhiều có thể đủ cho hai người họ ăn no, còn đậu phộng thì không thể.
"Nếu thích thì sang năm chúng ta sẽ trồng đậu phộng nhiều thêm một chút." Tôi xoa đầu Khương Dương, ngồi xổm xuống bên cạnh thằng bé. Khương Dương đưa hạt đậu phộng cuối cùng mới được bóc vỏ đặt vào trong lòng bàn tay tôi, nhường cho tôi ăn, cái cằm dựa vào đùi tôi, ngước lên nhìn tôi từ phía dưới.
Mặc dù thẳng bé lớn lên rất nhanh, nhưng con mắt của Khương Dương vẫn rất to, biểu cảm trên khuôn mặt giống y như thuở còn bé, vẫn mơ mơ hồ hồ mang theo dáng dấp của cậu bé con nho nhỏ vào thời điểm mùa xuân.
"Mẹ, mẹ có mệt không?"
"Không mệt đâu." Tôi không hiểu sao thằng bé lại hỏi như vậy.
"Vừa rồi con đã thấy mẹ đấm thắt lưng đấm chân nữa."
Tôi nở nụ cười: "Không đâu, mẹ chỉ cảm thấy hơi nhức mỏi thôi, có lẽ trời đã sắp mưa rồi." Lại thêm một trận mưa thu đi qua, thời tiết đã lạnh hơn rất nhiều, nhưng cho dù có thường xuyên chạy ra ngoài cũng không cảm thấy quá lạnh thì tôi vẫn nhất quyết bắt Khương Dương và Thanh Sơn mặc thêm quần áo. Bắt hai người họ mặc quần áo luôn hơi phiền toái, bởi vì móng vuốt trên tay và chân của họ đều lớn hơn so với con người bình thường, đặc biệt là móng vuốt trên chân. Mùa hè mặc quần áo rộng rãi còn ổn, bây giờ khi thời tiết lạnh phải mặc thêm áo quần thì đã bắt đầu gặp phải khó khăn. Bởi vì tay áo mùa lạnh đều được cắt may khá bó sát, mà nếu tiếp tục cắt ống quần ra giống như ngày mùa hè thì gió bên ngoài có khả năng sẽ lọt vào trong.
Tôi đã suy nghĩ về việc cải tiến quần áo cho họ, sửa sang phần tay áo của họ lớn hơn một chút, hoặc dứt khoát may cho họ mặc luôn loại áo khoác rất dài kia. Trình độ may vá của tôi đã trở nên rất thuần thục, mặc dù thành phẩm tạo ra không quá dễ nhìn nhưng rốt cuộc vẫn có thể mặc lên người.
Nhưng Khương Dương và Thanh Sơn đều không thích mặc chiếc áo khoác to như vậy, họ chê nó quá vướng víu, cho dù trời lạnh thì cũng vẫn thích mặc áo mỏng chạy tới chạy lui hơn. Con người tôi sợ lạnh nên luôn lo lắng hai người họ bị lạnh. Thế nhưng, rõ ràng hai người họ không hề sợ lạnh giống như tôi, cho dù mặc ít đi chăng nữa thì mỗi khi sờ vào cánh tay kia đều cảm nhận được nhiệt độ ấm áp, chứ không giống với tôi, người mà chỉ cần thời tiết hơi lạnh một chút thì tay chân đã bắt đầu lạnh lễo rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận