Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 101
Trên chiếc xe rách nát kia của thiếu niên vảy đen đặt một cái cột, thỉnh thoảng đâm về phía sau một cái. Tôi nghĩ cậu ấy nên học cái này với đám người kia.
Bởi vì có cậu ấy ở phía sau tôi, cho nên tôi thoải mái hơn rất nhiều, khi rời khỏi thành phố Hán Dương đã là buổi trưa.
Không có tang thi đi theo chúng tôi, chúng tôi men theo đường lúc đi tới để về nhà.
Quốc lộ uốn lượn, kiến trúc hai bên dần dần biến thành cỏ dại, dan dan quay đầu nhìn lại cũng không nhìn thấy hình dáng thành phố Hán Dương. Khi màn đêm buông xuống, con đường xỉ măng biến mất trước mặt, phía sau đều là đường nhựa. Khoảng cách về đến nhà còn rất xa, buổi tối cũng không vội gấp rút lên đường, tôi xuống xe nhóm lửa, ba người dựa lưng vào hai chiếc xe ba bánh nghỉ ngơi một đêm.
Lúc đến đây, tôi và Khương Dương đi từ lúc trời còn chưa sáng đi đến khi trời tối, không nghỉ ngơi một chút mới đi tới cửa thành phố Hán Dương, bây giờ trở về mang theo nhiều đồ như vậy, đi chậm hơn rất nhiều, tôi đoán giữa trưa ngày mai mới có thể về đến nhà.
Kết quả là tôi đánh giá quá cao tốc độ của chúng tôi, khi tôi nhìn thấy mặt sông quen thuộc và những cánh đồng quen thuộc thì trời đã về chiều. Trời nắng gắt, không khí khô nóng, con đường nhựa dưới chân bốc hơi nghỉ ngút.
Tôi nóng đến mức đổ mồ hôi khắp người, nhưng khi hơi thở trong lành, mạnh mẽ của cỏ cây phả vào mũi, tôi với Khương Dương đều nhịn không được hít một hơi thật sâu.
"Chúng ta về đến nhà rồi."Tôi cúi đầu hôn lên đầu Khương Dương. Thằng bé ngẩng đầu lên cười như đóa hoa, hiển nhiên cũng rất vui vẻ giống như tôi.
Nhà của mỗi người đều có mùi đặc biệt, mũi sẽ cảm nhận được hương vị của quê nhà sớm hơn mắt.
"Nơi đó chính là nơi ở sau này?" Thiếu niên vảy đen chỉ vào thôn xóm bị núi vây quanh hỏi tôi.
"Đúng, sau này cậu cũng sống ở đó như chúng tôi." Tôi nói.
Cậu ấy suy nghĩ một lát lại hỏi tôi: "Nơi đó cũng là nhà của tôi sao?
". Ừ," Tôi nói với cậu ấy như vậy, cậu ấy ngây ngô nở nụ cười.
Tôi lại nghĩ tới một vấn đề thực ra sớm nên nghĩ tới, nhưng lúc này tôi mới chính thức mở miệng, tôi hỏi thiếu niên vảy đen: "Cậu có tên không?"
Cậu ấy lại lắc đầu, giống như hiểu được cái gì vẻ mặt chờ mong nhìn tôi.
"Cậu muốn được gọi như nào?" Cậu ấy không phải con của tôi, tất nhiên tôi không có lý do gì đặt tên cho đối phương cả.
Thiếu niên vảy đen có chút mờ mịt nắm lấy tay lái xe, sau đó cậu ấy nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên chỉ chỉ dãy núi kéo dài phía sau nhà chúng tôi: "Cái kia, gọi là cái kia."
“Thanh... Thanh Sơn?" Tôi đáp.
"Vậy thì tên là Thanh Sơn!" Cậu ấy dùng thanh âm khàn khàn quyết định tên của mình.
Đường vào thôn gồ ghề, xe ba bánh nhất định không đi qua được, chỉ có thể xuống dưới nâng xe ba bánh qua. Hiện tại đã có thiếu niên vảy đen, lúc này nên gọi là Thanh Sơn ở đây, nếu không tôi chỉ có thể một mình chuyển đồ trên xe về nhà, rồi lại chuyển xe sau.
Dọc theo đường từ thành phố Hán Dương tới đây không dễ lái xe lắm, lốp xe của chiếc xe rách nát vốn bị thủng của Thanh Sơn lúc này hoàn toàn xẹp lép, lúc tôi nâng xe qua khe nứt đường cái mới phát hiện, cậu ấy cứ như vậy lái cái vòng sắt không này vê.
Ngẫm lại cũng đúng, trên đường tôi gặp phải cái hố đá vụn gì đó sẽ quẹo cua, nhưng Thanh Sơn không giỏi lắm, thỉnh thoảng tôi nhìn về phía sau cậu ấy, vẻ mặt cậu ấy rất vui vẻ, nhiệt tình đạp xe tiến lên, dây xích xe đạp cũ kỹ lách cách vang lên, hoàn toàn che đi tiếng lốp xe.
Cỏ ven đường mọc rất nhanh, mười ngày không thấy lại mọc lên một đoạn. Nhưng mùa hè là như vậy, bất kể là thực vật hay là cái gì cũng phát triển rất nhanh. Lúc chúng tôi chuyển hai chiếc xe ba bánh về nhà, Thanh Sơn vẫn tò mò nhìn hai bên nhà mọc đầy cỏ dại. Cỏ mọc lên từ những vết nứt trên bức tường gạch của những ngôi nhà đó, dây leo phủ kín gạch ngói bị sụp đổ xung quanh chúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận