Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 140
Mùa này thịt không để được lâu, không trở về thì còn ở trên núi làm øì nữa.
Những thứ tôi chuẩn bị đều vô dụng, không những thế, tôi không phải tự mình làm bất cứ điêu øì. Đi trên đường núi, dẫm lên những chiếc lá ướt kia, tôi ngửi thấy mùi cỏ thối trong núi, mùi máu tanh nồng nặc sau lưng, tôi cảm thấy mình không cần lo lắng Thanh Sơn ăn không đủ no nữa.
"Trước kia lúc cậu đi theo những người kia, họ thường xuyên bắt cậu đi săn như vậy sao?" Tôi hỏi Thanh Sơn.
Thanh Sơn đáp: "Họ sẽ đưa tôi đi bắt, nhưng họ không cho phép tôi đi quá xa. Tôi phải đeo cái vòng gai kia, nó quấn quanh cổ cho nên không dễ bắt. Với lại khi tôi bắt được con mồi thì họ sẽ nhốt tôi vào lồng ngay lập tức."
Nghĩ đến dáng vẻ gây gò của cậu ấy lúc đó, tôi đoán chắc những người đó chẳng bao giờ cho cậu ấy ăn no.
"Trước đây tôi không có sức lực, hiện tại thì khỏe hơn trước kia nhiều." Thanh Sơn bổ sung nói,'Hiện tại tôi có thể bắt được nhiều hơn!"
Bởi vì bây giờ tôi cho cậu ấy ăn no.
Thanh Sơn lại cười khẽ, giống như đang nói đến một bí mật nho nhỏ, trong giọng nói mang theo vài phần đắc ý: "Bọn họ không cho tôi ăn thịt nên tôi rất đói, lúc bắt mấy con đó thì dùng miệng cắn, trong lúc đó tranh thủ ăn một chút cũng sẽ không bị phát hiện, có thể cắn một miếng lớn!"
Thật đáng thương.
Tôi nói: "Ừm, Thanh Sơn rất lợi hại, về sau việc bắt con mồi giao cho cậu, cậu muốn ăn thì tự mình đi bắt, tôi sẽ nấu cho cậu."
Thanh Sơn vội vàng nói sau lưng cậu tôi: "Cô muốn gì tôi sẽ bắt cho cô, bắt được đều cho cô hết!" Sau đó, cậu ấy dường như nhớ ra điều gì đó và nói thêm: "Tôi sẽ bắt cho cả Khương Dương...... bắt cho em ấy ăn!"
Khương Dương đang nhai những bông hoa khe kêu lên: "Be be!”
Chúng tôi vào núi từ sáng sớm nhưng đến trưa mới về đến nhà, chuyến đi này chỉ mất một buổi sáng, hơn một nửa thời gian là đi bộ. Lần đầu tiên biết Thanh Sơn mạnh mẽ đến mức nào, cậu ấy vẫn đang lớn lên sẽ còn mạnh me hơn nữa trong tương lai. Tôi đã tự hỏi mình rằng liệu tôi có thể dễ dàng bắt được con mồi như cậu ấy không, cả nai và chim trĩ đều những loài có tính cảnh giác cao và chạy rất nhanh, tôi không thể bắt chúng dễ dàng như vậy, nhưng những điều này rất đơn giản đối với Thanh Sơn.
Sau khi về nhà tôi bỏ tất cả những dụng cụ săn bắt xuống.
Tôi đoán lần tới nếu mang theo Thanh Sơn đi săn thú thì se không cần phải mang theo những thứ này. Thấy Thanh Sơn muốn thả con nai ở bên giếng, tôi lớn tiếng ngăn lại,"Đem ra suối bên ngoài đi."
Con nai này có kích thước khá lớn nên mùi máu quá nồng, tôi không muốn để lại mùi máu nồng nặc như vậy trong sân.
Thanh Sơn rất nghe lời, cậu ấy chuyển con nai đến dòng suối, tôi lột da con nai ở đó, trong khi Thanh Sơn và Khương Dương ngồi xổm một bên ăn bánh kếp. Tôi đã chuẩn bị bánh kếp vào buổi sáng để dành ăn trên núi, nhưng bây giờ chúng tôi về sớm nên tôi để hai đứa lôi bánh ra ngồi ăn lót dạ.
Tôi muốn lột da con nai và cắt thành từng miếng thịt lớn, lúc làm được một nửa thì trời mưa. Thanh Sơn chạy đi lấy ô, đưa cho Khương Dương một chiếc ô nhỏ, còn một chiếc ô lớn cậu ấy che cho tôi.
Mưa quá to, cho nên dù có được che ô thì khi dọn dẹp xong trở lại nhà tôi cũng đã ướt quá nửa, nhưng Thanh Sơn thì ướt sũng, phần chưa bị ướt của tôi chính là do Thanh Sơn lấy thân che chắn.
Tôi nhìn mái tóc và quần áo ướt sũng của cậu ấy, chút bất an trong lòng bị gió thổi bay như sương núi.
Bầu trời trong xanh, giờ đây chỉ có một vệt sương trắng lượn lờ quanh núi, hơi nước ẩm ướt đã hoàn toàn bốc hơi sau hai ngày nhiệt độ cao.
Sau khi đợt mưa dài ngày đi qua, nhiệt độ tăng mạnh, nóng hơn cả thời điểm nóng nhất trước đó. Có một số thời điểm, còn nghe được cả tiếng ve kêu râm ran.
Bạn cần đăng nhập để bình luận