Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 186
Lần này, thứ tôi mang về nhiều nhất chính là bí đỏ. Bí đao cũng có mấy trái, một bên tôi rửa, một bên cắt nửa cho Khương Dương ăn. Khương Dương rất thích dưa hấu, thằng bé thích cả bí đỏ và bí đao, thấy dáng vẻ cắn răng rắc của thằng bé, Thanh Sơn cũng muốn ăn, tôi cắt cho cậu ấy một khoanh bí đao.
Khương Dương đang ăn bí đao, thằng bé chợt chỉ vào miếng dưa trong tay mình và nói: "Đây là bí đao." Rồi chỉ vào trong tay tôi: "Còn đây là bí đỏ." Cuối cùng thằng bé chỉ vào cái thùng lớn đựng hạt dưa hấu dưới góc tường: "Cái kia là dưa hấu."
"Có bí đỏ không con?"
Sau khi tôi dạy thằng bé các con số, còn dạy thẳng bé về xuân, hạ, thu, đông và đông, tây, nam, bắc, cho nên bây giờ bỗng nhớ đến điều này. Vấn đề này .. tôi cảm thấy hình như mình đã hỏi qua thằng bé khi còn nhỏ.
"Không có bí đỏ." Tôi chỉ vào quả dưa thằng bé ăn và nói: "Đây là bí đao, mùa đông, không phải đông tây nam bắc."
Khương Dương lại hỏi: "Có đông dưa* mà không có xuân dưa hạ dưa thu dưa ạ?"
(*) Nguyên văn 东风 (Hán việt là đông dưa), nghĩa là bí đao. Ban đầu Khương Dương ăn bí đỏ nhưng tưởng là bí đao (đông dưa) nên cũng nghĩ có hạ dưa, thu dưa, xuân dưa luôn.
"Không có."
"Sao lại không có hả mẹ?"
Tôi suy nghĩ, nói: ".. Một lát nữa chúng ta làm bánh bí đỏ ăn nhé."
Khương Dương không hỏi nữa.
Tôi chưa từng làm bánh bí đỏ, nhưng tôi đã làm các loại bánh khác, suy cho cùng con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, hầu như chúng đều có một công thức chung, không khác nhau là bao.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Tôi chọn một quả bí ngô già nhất, cắt ra, moi phần mềm mềm bên trong ra, bên trong có rất nhiều hạt bí đỏ màu trắng, tôi nhờ hai người bọn họ nhặt ra, giữa lại một ít hạt giống, những chỗ khác có thể xào lên ăn. Thật ra không giữ lại hạt giống cũng không sao, bởi vì trên đường đi còn một ít bí đỏ già tôi chưa hái, sau này hái rồi giữ lại hạt cũng không sao.
Tôi gọt vỏ bí đỏ, cho bí đỏ cắt thành miếng vào trong lồng hấp, sau đó dùng cái thìa lớn nghiền nó thành màu vàng bùn, cho bột mì và nước trộn đều giống như làm bánh bao vậy, véo ra một ít bột mì ép thành bánh, cuối cùng để vào chảo chiên đến khi chín.
Mặc dù cách làm có hơi sơ sài nhưng thật ra hương vị cuối cùng khá ngon. Nó ngọt ngào, bên ngoài khá giòn, cắn vào bên trong rất mềm. Khương Dương và Thanh Sơn đều thích ăn, tôi cũng thích ăn, cho nên mấy quả bí đỏ đó, cuối cùng đều bị tôi làm thành món bánh rán bí đỏ đơn giản này.
Tôi còn làm một loại bánh rất mỏng, chiên lên hơi vàng và giòn, khá rắn, lúc ăn có vị như bánh quy, tôi làm bao nhiêu, Khương Dương và Thanh Sơn có thể ăn bấy nhiêu.
Thời gian dần qua, tôi thật sự cảm thấy mùa thu đã tới rồi.
Hôm nay trời trong, dễ dàng khiến con người ta cảm nhận được mùa thu đã tới. Ngày qua ngày, ánh nắng không thể khiến người ta tróc da như lúc trước, không gay gắt như ngày trước, tôi thường xuyên phơi nắng nên có thể dễ dàng cảm nhận được điều này.
Còn cây cối trên cỏ nữa, mỗi lần lên núi kiếm củi là tôi có thể nhìn thấy rất nhiều lá vàng dưới gốc cây.
Cây táo trên đầu thôn chưa ăn hết đã chuyển sang màu đỏ, tôi nhờ Khương Dương phơi những quả táo đó. Tôi dùng bè tre làm bằng tre, nó giống một cái ván lớn, ở giữa có rất nhiều khe hở, rất thích hợp để phơi ít rau khô. Khi không dùng thì cất vào trong nhà chính, khi cần dùng lại dọn ra, để phơi ở trong sân, dưới kệ có hai chiếc ghế là được.
Mùa thu đến rồi, đồ thu hoạch trong đất càng ngày càng nhiều, đồ phải phơi cũng sẽ nhiều hơn theo từng ngày, bây giờ có thể phơi táo đỏ. Khương Dương kéo một băng ghế nhỏ ngôi bên cạnh bè tre, nghiêm túc xếp táo đỏ lên trên, thỉnh thoảng phải lật mặt phơi nắng. Có đôi khi thằng bé xử lý mọi việc tỉnh tế hơn tôi rất nhiều, nếu đổi thành tôi, tôi tùy tiện lật một lần, không cần rắc rối nhiều như thế.
Bầu trời mùa thu nhìn qua rất cao và rộng, mây cũng bay xa hơn, khác hẳn với mùa hè, như thể chúng chất đống trên đỉnh núi, có những bông hoa tuyết trắng lớn, tưởng chừng duỗi tay là có thể sờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận