Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 279
Đi ra ngoài với tôi mà nói mang ý nghĩa nguy hiểm khó lường, không ra khỏi cửa lại là trống rỗng dài dằng dặc nhàm chán. Nhưng năm nay, tôi cảm giác mùa đông đột nhiên thoáng cái đã kết thúc, nhanh như trận gió thổi qua ngoài cửa.
Mùa đông này chúng tôi trừ nói chuyện bên đống lửa, thì là đi ra ngoài tìm đồ ăn, không có xảy ra chuyện gì quá đặc biệt, thế nhưng tôi cảm thấy mỗi ngày trôi qua đều bình thường lại thỏa mãn.
Về vấn đề tuổi thọ của Khương Dương và Thanh Sơn, không biết là ngày nào, tôi đã chậm rãi chấp nhận. Có thể là lúc chúng tôi ở cạnh đống lửa, tôi dạy bọn họ viết chữ; cũng có thể là khi trời lạnh giá nước đóng thành băng, ba người chúng tôi ra ngoài đi săn, nửa đường đột nhiên tuyết rơi, kề sát lại nắm tay nhau đi trong gió rét băng tuyết.
Ngày đó vận may của chúng tôi thực sự không tốt lắm, bởi vì tìm không thấy con mồi, nên muốn đi xa một chút để tìm, kết quả nửa đường đột nhiên rơi tuyết lớn, chúng tôi đi trong tuyết một hồi cũng không thể tìm được nơi có thể tránh tuyết, trên thân trên đầu rơi đầy bông tuyết. Tôi sợ lạnh hơn Khương Dương bọn họ, lại còn không cẩn thận giẫm phải một cái hố băng, giày ướt hết, vừa nặng vừa lạnh, cóng đến mức tôi run lập cập, ngay cả đi đường cũng sắp không đi nổi.
Thanh Sơn nhìn tôi mấy lần, bỗng nhiên cởi áo khoác của cậu ấy ra, cõng tôi trên lưng, rôi mới đắp áo khoác của cậu ấy trên người tôi. Khương Dương sát bên chúng tôi, đầu đụng phải tay áo, vén áo khoác ra một đường nhỏ nói chuyện với tôi, liên tục hỏi tôi, mẹ ơi, có phải mẹ rất lạnh không?
Tôi run rẩy trả lời, đúng vậy. Thằng bé lo lắng đưa móng vuốt của mình ra luồn vào trong áo khoác, để cho tôi nắm. Kỳ thật móng vuốt của thằng bé không ấm áp.
Tôi lạnh đến độ chân không còn cảm giác, nhưng trong lòng lại không biết từ nơi nào ùng ục ùng ục bốc hơi nóng. Trận tuyết lớn mịt mù đó, vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, chúng tôi cứ như thế mạo hiểm đi về nhà, chờ về đến nhà, trên áo khoác có một lớp tuyết thật dày, làm áo khoác cũng đông lại, thành một khối cứng chắc.
Lông mi của Thanh Sơn đã trắng rồi, tôi nhìn thấy, đưa tay che che mắt cho cậu ấy....
Một đời của con người có quá nhiều ngoài ý muốn, mà lại luôn đến đột nhiên làm người ta không kịp chuẩn bị, tôi đã đưa tiễn quá nhiều người vốn tưởng rằng sẽ một mực ở bên tôi, nếu như hai người bọn họ cũng định trước sẽ giống như những người khác rời khỏi nhân thế trước tôi một bước, vậy thì tôi tiễn bọn họ đi, như lúc trước bọn họ nói, chôn bọn họ ở mảnh đất bên cạnh nhà chúng tôi, mảnh đất trống kia to như thế, có thể chôn được ba người chúng tôi.
Nơi đó mùa xuân mùa hè đều sẽ nở ra tràn đầy hoa dại, mùa đông sẽ phủ lên một lớp tuyết thật dày, là chỗ tốt.
Nhưng hiện tại, chúng tôi đều đang sống tốt, vậy thì càng cố gắng sống, để cho bản thân sống tốt hơn chút nữa.
Mặc dù nói mùa đông gần như kết thúc, nhưng đó chỉ đại biểu thời điểm lạnh nhất đã qua mà thôi, bây giờ vẫn lạnh giá như cũ, đồng thời kế tiếp còn có một đoạn thời gian rét lạnh rất dài, cho nên chúng tôi vẫn phải tiếp tục mặc áo bông thật dày đi ra ngoài.
Khoảng thời gian cuối đông này, là lúc ít con mồi nhất, hơn nữa con mồi bắt được phần lớn đều rất gầy, như những con gà rừng chạy đến chân núi kiếm ăn, gầy đến mức toàn thân đều là xương cốt, nhổ lông trên thân đi, hầm lên, cũng chỉ có chút thịt như thế mà thôi.
Tôi hầu như đều để lại thịt cho một mình Thanh Sơn, dù sao tôi không giống như cậu ấy nhất định phải ăn thịt mới có thể duy trì tinh thần và thể lực, tôi ăn tỉnh bột và rau cũng như nhau. Mới đầu Thanh Sơn không đồng ý một mình ăn chỗ thịt kia, bị tôi giận dữ một lúc thì chấp nhận. Thằng nhóc này trông thì bướng bỉnh, thật ra rất sợ tôi tức giận, tôi giả vờ hung dữ với cậu ấy mà cậu ấy cũng không nhận ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận