Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 7

Tôi nhéo miệng nó nhìn trái nhìn phải, nó cũng không phản kháng, ngoan ngoãn để tôi nhéo, đôi mắt to màu xanh lục nhìn tôi, rõ ràng là sự lãnh lẽo của loại động vật trời sinh máu lạnh này, tôi lại từ bên trong nhìn ra chút... cảm giác ỷ lại quyến luyến.

Quái vật cũng có tình tiết chim non sao? Lòng tôi là lạ.

Im lặng trong chốc lát, buông đầu nó ra, tôi hơi dùng một chút lực trên tay muốn túm nó ra khỏi đùi tôi. Nhưng nó giống như biết được ý nghĩ của tôi, hai móng vuốt nhỏ gắt gao ôm mắt cá chân tôi, làm sao cũng không chịu buông ra, trong miệng không ngừng kêu be be.

Tôi cảm giác tiếng kêu trong mộng kia, chính là thứ này.

"Buông tao ra." Tôi nói với quái vật nhỏ này.

Nó nghe không hiểu lời tôi nói vẫn ôm chặt chân tôi, thậm chí hai móng vuốt chân đều dùng tới. Nhưng nó rốt cuộc còn quá nhỏ, tôi buông dao chẻ củi hai tay kéo nó ra ném về trên giường. Nó lăn lộn một vòng trong chăn, phát ra tiếng kêu thảm thiết với tôi.

Tôi không nhìn nó, sờ vào cái lỗ trên ống quần bị móng vuốt nó móc ra, cầm dao chẻ củi xoay người rời khỏi phòng này. Lúc đi đến trong sân, tôi nhìn thoáng qua dao chẻ củi trong tay mình.

Quái vật nhỏ này lớn lên quá nhanh, nó nguy hiểm hơn so với tưởng tượng của tôi, nếu là làm nó trưởng thành lên, nói không chừng về sau sẽ là một kẻ địch đáng sợ, có lẽ nó sẽ giống với những động vật biến dị hung tàn đó, săn bắt con người.

Tôi đã từng có một người bạn, cô ấy nuôi một con chó, người một nhà bọn bọ gần như coi con chó kia là một thành viên khác trong gia đình, nhưng sau mạt thế thì con chó kia biến dị, cắn chết người bạn kia của tôi và cha mẹ của cô ấy. Tôi là chính mắt nhìn thấy con chó kia gặm cắn thi thể của bọn họ, bởi vậy về sau tôi đều duy trì một loại cảnh giác tuyệt đối và sợ hãi đối tất cả động vật biến dị, loại cảnh giác này đã cứu tôi vô số lần.

Tôi không thể hoàn toàn tin tưởng người khác, thậm chí là những sinh vật khác cho nên hiện tại tôi mới một mình ở nơi này.

Ngay cả con chó được gọi là trung thành nhất nuôi từ nhỏ đến lớn đều có thể phản lại chủ, một con quái vật như vậy tôi làm sao có thể có chờ mong gì. Nếu giữ nó bên mình thì nó có thể ăn thịt tôi sau khi nó đủ lớn. Nếu vứt nó đi, rồi nó may mắn sống sót, như vậy sau khi lớn lên gặp lại tôi, nói không chừng còn sẽ ghi hận trong lòng và sẽ trở thành một mối đe dọa với tôi, liệu đến lúc đó tôi có thể chạy thoát sao?

Cho nên phương pháp giải quyết dứt khoát nhất vẫn là giống tính toán ban đầu của tôi mà giết nó. Thật sự muốn giết nó sao? Tôi hiếm khi do dự lên.

Lẳng lặng đi vào phòng bếp, lấy con chuột bị giết lúc sáng kia đem đi ra bờ ao xử lý, khéo léo chặt đầu chuột, lột bỏ da, xẻ thịt thành từng miếng rửa sạch sẽ. Cạnh phòng bếp có một mảnh đất nhỏ, tôi trồng một ít hành gừng tỏi, lúc này tôi hái một chút hành, rửa sạch sẽ bằng nước, lấy về phòng bếp.

Thịt chuột cho vào nồi nước luộc chín, rắc hai năm muối. Gia vị tôi có thể sử dụng bây giờ ngoại trừ muối và hành gừng tỏi thì không có gì khác.

Lúc trước tôi may mắn tìm được rất nhiều muối, nhưng gia vị khác đã sớm dùng hết. Tỏi khô bóc hai cánh, gừng thái miếng nhỏ, tất cả đều cho vào nồi nấu, sau đó thì mặc kệ, lấy bột mì ra trộn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận