Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 116

Chương 116Chương 116
Tôi đã từng cảm thấy rằng mẹ tôi không thích tôi, vì vậy tôi thích cha tôi nhiều hơn. Nhưng sau khi có Khương Dương, tôi bắt đầu hiểu ra nhiều điều. Mẹ tôi thật ra rất thương tôi, đôi khi bà ấy có thái độ và hành vi không đúng, nhưng đó là cách bà yêu thương tôi và bà ấy nghĩ thế là đúng, giống như hiện giờ tôi yêu thương Khương Dương theo cách của riêng mình.
Có thể khi Khương Dương lớn lên và chúng tôi sẽ có những điểm khác biệt, thằng bé sẽ cho rằng người mẹ như tôi không tốt. Tuy nhiên, hai đứa trẻ nghe lời hiện giờ sẽ trở nên phản nghịch trong tương lai sao?
Khi Khương Dương ôm cánh tay tôi cười lớn, lòng tôi bình yên hẳn lên, không còn nhiều nghi ngờ nữa, tôi chỉ muốn nuôi nấng thằng bé thật tốt để nó luôn được vui vẻ như hiện giờ.
Khi tôi quay đầu lại để trải lại đống lúa mì do Khương Dương làm hỏng, tôi thấy Thanh Sơn đã âm thầm làm xong mọi chuyện.
"Thanh Sơn cũng làm rất tốt." Tôi cũng khen Thanh Sơn. Dù không phải là con tôi nhưng cậu ấy là một đứa bé ngoan và đáng yêu.
Nếu là trước kia, khi chưa sinh Khương Dương, dù Thanh Sơn có đáng thương đến đâu cũng chưa chắc có thể khiến tôi động lòng, dù sao tôi cũng đã gặp quá nhiều người đáng thương. Nhưng hiện giờ là sau khi đã sinh Khương Dương.
Tôi không còn lãnh đạm như trước, khi nhìn thấy Khương Dương cười với tôi, tôi sẽ trở nên dịu dàng mềm mại hơn, cho nên đối với Thanh Sơn, tôi thật ra cũng có chút tình cảm, cậu ấy có chút giống như con của tôi nhưng cũng có chút khác biệt... Hơn nữa cậu ấy cũng đã cứu được Khương Dương, tuy rằng tôi không nói gì nhưng tôi rất biết ơn Thanh Sơn, chính vì vậy mà tôi mới chủ động mời cậu ấy về cùng chúng tôi.
Có vẻ như quyết định lúc đó của tôi là đúng.
Thanh Sơn nghe thấy lời khen ngợi của tôi, ngồi xổm ở đó và mỉm cười hạnh phúc gãi cổ. Tôi thấy trên cổ cậu ấy có vài vết xước đỏ nên tôi đoán da cậu ấy bị ngứa do gặt lúa mì. Tôi kéo Thanh Sơn dậy và nhìn thấy cậu ấy còn có một vài vết đỏ tương tự ở trên cổ tay.
Trên người tôi cũng bị, hôm qua không nặng lắm nhưng hôm nay thì ngứa hơn, có thể là do hôm nay phải gánh lúa mì qua lại. Trong nồi nước đã được đun sôi nên ba người chúng tôi chia nhau ra tắm ở phòng bên cạnh nhà bếp.
Bên ngoài mưa to một lúc rồi cũng dần tạnh, trời cũng dần sáng, chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ. Bữa ăn hôm nay hơi muộn vì tôi bận phơi lúa mì, cả ba chúng tôi đều đói nên nhanh chóng ăn xong bữa trưa quanh chiếc bàn nhỏ.
Thời tiết này không thể phơi khô lúa mì, vì vậy không thể tuốt lúa, tôi định để Thanh Sơn nghỉ ngơi thêm một lúc nữa, nhưng Khương Dương bắt được một con giun đất ở đâu, nhìn thấy con giun tôi quyết định dẫn hai đứa đi câu cá.
Câu cá là hoạt động thoải mái nhất trong thời tiết mưa nhẹ thế này.
Xung quanh nhà vệ sinh sau nhà có mảnh đất màu mỡ, ngày xưa tôi đào đất ở đó làm ruộng trồng rau, đào lên rất nhiều giun đất. Lần này đi câu, tôi định đào vài con giun đất ở đó. Tôi đang mang một cái cuốc, Khương Dương đang cầm một cái lọ, Thanh Sơn đang cầm hai chiếc cần câu bằng tre.
Tới nơi, tôi cuốc lên một cục đất đen lớn, trong đó lập tức xuất hiện rất nhiều con giun đất đỏ đen còn đang ngoe nguẩy.
Tôi ngồi xổm xuống, dùng tay chộp lấy bỏ vào lọ, tôi đào ra rất nhiều giun đất, chúng đang liều mạng chui xuống đất, nhưng bị tôi lôi lại. Khương Dương thích những con sâu bọ nhỏ, con sâu nào thằng bé cũng dám dùng tay không bắt, giun đất đương nhiên không phải là ngoại lệ. Thanh Sơn không sợ những thứ này nên cũng làm theo, chỉ trong chốc lát trong lọ đã chứa rất nhiều giun đất và một ít đất đen ẩm ướt.
Chúng tôi đến một cái ao khác lớn hơn ở ngoài làng, cái ao này lớn hơn cái ao trong làng, xung quanh ao có bụi cây rậm rạp, có một cây hình như đã khá già, nửa trên đã chết, nửa dưới chỉ còn vài chiếc lá xanh lưa thưa, nhưng do mặt dưới bị dây leo bao phủ nên trông giống như lá cây, chỉ khi lại gần mới phát hiện đó là lá trên dây leo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận