Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 39

Măng chưa ăn hết cũng giống như lúc trước cắt rồi phơi khô làm măng khô giữ lại sau này ăn.

Lá trà ở nhà chính phơi cho mềm mềm, có thể tiến hành công việc tiếp theo. Theo như bình thường thì lá trà phải xào chế, nhưng trình tự rất phiền phức, tôi cũng không biết. Có điều vẫn còn một cách, cách thô sơ dì Lý từng nói với tôi, đó là phơi lá trà đến khi mềm mại, rồi mới cho vào trong chậu vò, sau đó dùng túi giấy dầu bọc lại phơi khô ở chỗ râm hai ba ngày, cuối cùng phơi khô, hơn nửa tháng sau là có thể pha trà uống. Trình tự cụ thể thì tôi không nhớ rõ lắm, nhưng hình như là thế này. Nghe nói lá trà đã xào chế có thể làm trà xanh, như loại không xào này thì làm được hồng trà.

Chờ lá trà tôi làm xong có thể uống, buổi sáng tôi thức dậy cắn cành liễu xong, pha một cốc trà đặc lớn, ngồi ở dưới chân tường uống trà. Mặc dù lá trà làm ra nhìn qua không đẹp lắm, nhưng vị trà lúc pha ra cũng được, chí ít hương trà rất đậm. Nước trà đúng là không phải xanh biếc như lúc trước đã thấy, mà là thiên về màu đỏ.

Nói đến cũng kỳ quái, quái vật nhỏ không thích ăn lá trà, nhưng nó lại rất thích trà đã pha, lúc đầu tôi uống trà không cho nó uống, sau đó có một ngày nó khát nước tìm nước uống, uống trà lạnh còn dư lại tôi để ở đó, rồi kể từ đó bắt đầu cũng muốn uống trà.

Vốn dĩ bình thường khi tôi xuống ruộng lên núi đều sẽ mang nước theo bên người, nhưng bây giờ đã đổi thành mang nước trà, quái vật nhỏ cũng vậy, từ lúc nó bắt đầu đi đường càng ngày càng ổn định, cũng có cái túi mang bên mình giống như tôi, tôi sẽ bỏ nước trà và bánh mì vào trong túi cho nó.

Trừ gặm cỏ và rau, quái vật nhỏ cũng sẽ húp cháo ăn bánh, tóm lại chỉ cần trong đồ ăn không có thức ăn mặn là nó có thể ăn, ngược lại, chỉ cần dính một chút đồ ăn mặn, cho dù là măng nấu cùng với gà tre thì nó ăn vào cũng sẽ nôn. Mặc dù nôn một cái dường như cũng không có ảnh hưởng gì với nó, nhưng sau khi xác định điểm này thì tôi không hề cho nó ăn bất cứ đồ ăn mặn gì nữa, chỉ có lúc thỉnh thoảng nấu chút cháo rau dại, bánh nướng cũng làm một ít cho nó.

Thời điểm quái vật nhỏ chưa xuất hiện, hình như tôi không bận bịu như hiện tại, một mình tôi ngoại trừ làm xong chuyện ruộng đồng, thì sẽ không tùy tiện đi ra ngoài, ở lì trong phòng ngẩn người cũng có thể ở cả một buổi chiều. Nhưng bây giờ có quái vật nhỏ rồi, nó không thích cứ ở trong phòng mãi, thích ở bên ngoài tắm nắng, còn có cái bụng không ngừng ăn ăn ăn cũng không thấy phồng lớn của nó, tôi phải thường xuyên mang theo nó ra ngoài chạy khắp ruộng khắp núi, để nó tìm nhiều đồ ăn hơn.

Chờ sau khi tôi kịp thích nghi với cuộc sống thế này, tôi chợt phát hiện mình có chút không giống trước kia.

Không biết từ bao giờ, căn phòng chật hẹp u ám của tôi đã không thể vây hãm tôi nữa, tôi cũng không còn luôn muốn ở trong phòng nữa. Cái thôn mà tôi ở hai năm cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác quen thuộc này, dường như thoáng cái quen thuộc hơn rất nhiều, lúc ra cửa đi ở bên ngoài, điều tôi nghĩ càng nhiều hơn chính là quái vật nhỏ lại chạy đi gặm hoa dại cỏ dại ở đâu rồi, mà không phải cảnh giác chung quanh xem chỗ nào xuất hiện nguy hiểm.

Tôi lúc thì cảm thấy như thế này rất tốt, lúc thì lại cảm thấy như thế này rất không tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận