Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chuong 76

Chuong 76Chuong 76
Tôi lau bụi trên thân bình nhìn một chút, lại mở nắp ra ngửi ngửi, cảm thấy hẳn là rượu đế. Cái này lại có thể lấy về thử một chút.
Trong bình nhỏ đựng muối và nước tương, hai thứ đều kết thành khối cứng rắn. Thế này thì tôi không cần, tôi muốn tìm là loại muối đóng gói chưa mở ra. Muối và bột ngọt mà nói, trong ấn tượng đều có thể bảo quản thật lâu, hai năm trước lúc tôi lang bạt trong mấy cái thành phố, còn tìm ra được không ít muối và mì chính, đều có thể ăn.
Rất nhiều người trong nhà đều sẽ tích trữ vài gói muối, bột ngọt ngược lại ít hơn một chút. Còn có các gia vị khác, gì mà bột ngũ vị hương, bột gà các loại, trên cơ bản đều đã không tìm thấy cái có thể ăn rồi.
Lục một lượt những thứ đồ trên bàn bếp, tôi đưa tay kéo ngăn tủ phía dưới. Một ngăn tủ để bát đũa, một ngăn tủ khác để ấm nấu nước và một cái nồi cơm điện cũ. Tôi lại đi đến một bên khác kéo ngăn tủ, lúc này trong tủ xuất hiện một túi đồ khô lớn, rong biển khô, tảo tía và măng khô gì đó, còn có thứ đen như mực tôi không biết đến cùng đó là thứ gì, những cái này cũng không thể ăn nữa.
Tôi lục lọi cái tử này một chút, cuối cùng bị tôi tìm được hai túi muối chưa mở. Vừa quay người, Khương Dương giương mắt nhìn đồ vật trong tay của tôi, tôi tiện tay đưa muối cho Khương Dương ở phía sau để thằng bé cam, thằng bé nâng hai túi muối hiếu kỳ lắc lắc, lạch cạch lạch cạch đi theo tôi về phía phòng khách.
Tôi ở cửa sổ phòng khách nhìn ra bên ngoài. Cái tiểu khu này không lớn, lại còn rất cũ, từ nơi này nhìn, tang thi trong tiểu khu cũng không nhiều, rất thích hợp làm cứ điểm.
Tôi định ở thành phố Hán Dương năm ngày, tận lực thu thập đồ có thể dùng, đồ thu thập được tôi tính để ở trong phòng này. Nơi này cách lối vào thành phố Hán Dương bên kia không phải rất xa, tang thi lại ít, bình thường một đội nhặt ve chai mười mấy người cũng chướng mắt loại địa phương nhỏ này, là một cứ điểm không tồi.
Nếu như tôi đi không quá xa, ban đêm trở về nơi này nghỉ ngơi cũng không tệ. Đã quyết định rồi, nên tôi không vội cầm đồ vật ở bên ngoài, trực tiếp đi vào phòng ngủ của chủ nhà, đặt hai túi muối và rượu đế trên bệ cửa sổ trong phòng ngủ, sau đó lục tung tìm những đồ may vá, kéo, bấm móng tay các loại. Cái bấm móng tay gi sét tìm được trong thôn quá cùn, tôi cảm giác dùng cái đó cắt móng tay, còn không nhanh bằng tôi dùng răng cắn.
Tôi đang lục đồ, Khương Dương ngồi xổm ở bên người nhìn tôi, thằng bé cũng không lên tiếng, cứ yên lặng nhìn. Tôi liếc thằng bé một cái, đứng dậy đi về phòng của người con gái, mở cửa đi vào, lấy con thỏ bồng dài cỡ một cánh tay ở góc giường.
Trên thân con thỏ bông toàn là bụi, tôi dùng sức võ vô, rồi đưa con thỏ cho Khương Dương ở bên cạnh.
Khương Dương cầm con thỏ không có phản ứng øì, cũng giống như lúc nãy tôi để nó cầm muối. Tôi trầm mặc một hồi, nghĩ, đối với Khương Dương mà nói, túi muối và thú bông có lẽ chẳng có gì khác biệt.
Thôi quên đi.
Tôi tiếp tục tìm kiếm mọi ngóc ngách trong phòng, Khương Dương ôm con thỏ đi theo tôi, một lát sau, tôi quay đầu lại nhìn, dường như Khương Dương bỗng nhiên phát hiện sự thú vị của con thỏ bông, ôm con thỏ, dùng móng nhọn của mình chọc chọc con ngươi hồng bằng nhựa của con thỏ, lại cẩn thận kéo tai thỏ.
Tìm kiếm ở trong phòng một lát, tìm ra một đống nhỏ đồ vật linh tinh. Chút đồ này khẳng định là không đủ, bên ngoài sắc trời còn sớm, tôi định bụng lại ra bên ngoài nhìn xem. Chắc chắn là tôi phải mang Khương Dương theo, tôi không yên tâm để một mình thằng bé ở nơi này, ai mà biết có thể có tang thi đột nhiên nhảy ra từ ngóc ngách nào đó hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận