Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chuong 202
Trên núi mơ hồ có thể nhìn thấy từng có dấu vết của con đường, nhưng hiện tại đều bị nhánh cây che khuất. Càng đi lên cao, những bụi cây thấp bé sẽ càng ngày càng ít đi, cây cối lớn xung quanh càng ngày càng cao, thân cây trơn bóng, cành lá đều mọc ở trên đỉnh, tán cây đều dính liền ở bên nhau. Nhiều dây leo to lớn màu nâu rũ xuống từ trên thân cây. Khi tôi dùng đao cắt những dây leo đó, phải chém ba bốn đao mới có thể chém đứt, cực kỳ rắn chắc.
Khương Dương rất thích dây leo này, bảo tôi chém một đoạn lớn xuống cho thằng bé cuốn nó lại.
Khi đến nơi mà Thanh Sơn nói, tôi phát hiện địa thế của nơi này tương đối bằng phẳng, cây cối xung quanh từng bị chặt, lộ ra một mảnh đất trống, ánh mặt trời có thể chiếu vào. Còn phát hiện một cái cửa động, nhìn qua có chút giống hầm trú ẩn, nhưng tôi cũng không xác định. Trên núi này có cái động như vậy là để làm gì? Tôi xem xét cửa động đen thui kia, cúi người chui vào nhìn một chút.
Bên trong động có một mùi mốc meo, không phải cái loại mùi hôi của thi thể, mà là mùi thối của cây cối, còn có một mùi có chút đặc thù, mùi vị khó có thể hình dung, không khó ngửi, nhưng rất kỳ lạ. Bên trong chỗ sâu hơn không thấy rõ, tôi cũng không chuẩn bị đi vào quá sâu, chỉ quan sát ở gần cửa động một chút.
Bên trong động có dấu vết bị đốt cháy, còn để lại một ít đồ vật đen thui, tôi cào một cái, làm cho bụi đen dính đầy tay. Rời khỏi động, tôi mới thấy rõ ràng, những khối đen thui trong động đó là than CỦI.
Chẳng lẽ trong động này trước kia là đốt than củi?
"Đậu phộng là tìm được ở bên này." Thanh Sơn đưa tôi tới một dòng suối bên cạnh cái động kia, quả nhiên tôi nhìn thấy nơi đó có hai cái hố mới đào ra, còn có vài cọng đậu phộng.
Rửa tay trong dòng suối nhỏ, tôi đi đến trước mặt vài cọng đậu phộng kia, đào hết chúng nó ra.
"Đáng tiếc quá ít." Tôi cảm thán nói.
Khương Dương nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, nói: "Con giống như cũng từng thấy loại lá cây này ở đâu đó."
Tôi ngủ đến tận nửa đêm thì bị Khương Dương lay tỉnh giấc.
Không hiểu tại sao mà thằng bé tỏ ra vô cùng kích động, nắm lấy tay tôi gọi to: "Mẹ! Mel Con nhớ ra rồi!"
"Nhớ ra cái gì? Tôi mơ mơ màng màng chống giường ngồi dậy, gãi gãi đầu. Khương Dương cũng đã bò lên, khoa tay múa chân với tôi: "Đậu phộng! Hôm qua bọn con đã trông thấy nó ở hang động bên kia, mẹ từng nói nó là đậu phộng, con nhớ con đã nhìn thấy nó ở bên đó!"
"Ở đâu?" Giọng nói của tôi mơ mơ hồ hồ.
"Ao senl”
"Gần cánh đồng hoang đó?"
"Vâng!" Khương Dương ra sức gật đầu,"Con nhìn thấy nó rồi, nhưng lá cây của nó ăn không ngon."
"Lá cây đậu phộng chắc chắn ăn không thể ngon bằng đậu phộng được, mấy ngày nữa chúng ta sang bên đó xem xét xem có bao nhiêu. Bây giờ đi ngủ trước thôi, đã hơn nửa đêm rồi." Tôi lại nằm xuống ngủ, nhưng chẳng bao lâu sau tôi đã nghe thấy tiếng động của Khương Dương đang háo hức không thể ngủ được, nằm bên cạnh đang vẫy vẫy đuôi.
Tôi nói: "Ngủ đi, đừng vẫy đuôi nữa."
"Vâng." Khương Dương ôm lấy cái đuôi của mình, không lâu sau đó, thằng bé đã ngủ thiếp äi. Kết quả, thằng bé thì đã ngủ thiếp đi được rồi nhưng tôi lại rơi vào trạng thái mất ngủ. Sau khi đi từ trên núi xuống đứa nhỏ ngốc này giống như cứ mải suy ngẫm điều gì, thì ra là thằng bé đang nghĩ tới chuyện này.
Ánh sáng mờ mịt bên ngoài xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong, thời gian bây giờ đã vào khoảng ba bốn giờ sáng. Tôi mở to hai mắt nhìn ánh sáng nhàn nhạt đang chiếu vào, nhìn nhìn một hồi rồi thiếp đi lúc nào không biết.
Bởi vì Khương Dương kiên quyết đề nghị nên chúng tôi đã nhanh chóng đi về phía ao sen kia thêm một chuyển nữa. Khương Dương nói thằng bé đã nhìn thấy cây đậu phộng ở khu vực xung quanh ao, nhưng thực tế đã không thể xem là khu vực xung quanh ao nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận