Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 20
Trong chốc lát sau nó lại vang lên tiếng khò khè, tôi lại kéo cái đuôi của nó, qua lại vài lần như vậy, nó không ngủ, ánh mắt ủy khuất nhìn chằm chằm tôi, đầu cọ vào ngực tôi kêu be be. Giống như không thể làm gì được mà làm nũng với tôi, để cho tôi đừng cố ý túm cái đuôi của nó.
Tôi tò mò nó có thể nói chuyện hay không, chẳng lẽ về sau chỉ có thể kêu be be như thế?
"Mày có thể nói chuyện không?"
"Be-"
"Chỉ biết kêu be be à?"
"Be-"
Tôi từ bỏ việc dạy nó nói chuyện, tôi cảm thấy quái vật nhỏ này giống như là một đứa ngốc.
Tôi đem những bộ quần áo của trẻ con bị nhét ở trong ngăn tủ lấy ra, phần lớn quần áo đều mang theo mùi mốc, còn có một ít đã hiện những đốm mốc, đem những bộ quần áo này phơi ở dưới ánh mặt trời, treo đầy trên thân cây gậy trúc, phơi ở trên nắp giếng, phơi ở trên những cây trà thấp bé, treo cả sân.
Những quần áo này lớn hơn so với quái vật nhỏ, tôi liền mặt cho nó một bộ quần áo dài, vạt áo dưới thân che đến bụng cẳng chân, không có mặc quần, để đỡ cho nó lát nữa đi tiểu dính ở trên quần áo, hơn nữa trên những cái quần này cũng không có lỗ, nếu thật sự mặc vào thì sẽ không có chỗ để cái đuôi của quái vật nhỏ.
Quái vật nhỏ giống như mặc một chiếc váy, còn rất vui vẻ, tôi chọn cho nó một bộ quần áo có hoa văn bông hoa màu vàng nhỏ ở trên, nó mới vừa mặc vào liền có ý đồ dùng miệng để cắn những bông cúc nhỏ, lại bị tôi nhéo miệng ngăn lại.
"Nếu những bộ quần áo này bị cắn rách, mày liền cởi truồng đi, tao sẽ không tìm quần áo mới cho mày đâu." Tôi nói như thế với quái vật nhỏ.
Tôi cảm thấy nó không nghe hiểu được những gì tôi nói, nhưng nó đại khái có thể hiểu được ý tứ tôi muốn ngăn cản nó, cho nên rất nhanh đã từ bỏ việc cắn những bông hoa nhỏ trên quần áo.
Tôi rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn của nó, nếu đổi lại là một con quái vật nhỏ không nghe lời, nói không chừng không quá hai ngày tôi sẽ phóng sinh nó, nhưng con này thì khác... nếu nó có thể vẫn luôn ngoan ngoãn, tôi có thể nuôi nó lâu hơn một chút.
Thời tiết mùa xuân chính là bất thường như thế, ban ngày thì có ánh mặt trời, tới buổi tối bỗng nhiên có tiếng sấm mùa xuân, ầm ầm ầm vang, những hạt mưa bụi li ti rơi lách cách ở trên nóc nhà, trên lá cây. Tôi ở trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp, lẳng lặng nghe tiếng mưa rơi, nhớ tới một sự kiện không quá lạc quan.
Thời điểm khi tôi mười bảy tuổi rất thích chơi game, thường xuyên gõ bàn phím kêu lách cách, buổi tối mẹ của tôi đẩy ra cửa phòng tôi nói 'mẹ còn tưởng rằng tiếng vang lách cách là do bên ngoài trời mưa, thì ra là thanh âm con gõ bàn phím, muộn như thế này sao còn chưa ngủ, mau đi ngủ. '
Những việc này giống như đều đã quá xa xưa, chỉ cần không hồi tưởng, thì đã mơ hồ không rõ, nhưng mà một khi chạm vào một điểm nào đó, lại không thể nào hiểu được mà toát ra ở trong đầu của tôi, không hề có đạo lý, không muốn thuận theo cũng không muốn buông tha mà lôi ra vài phần đau đớn của tôi.
Tôi đã quên việc được làm một người con gái là cảm giác như thế nào, có người yêu thương, có người quan tâm. Đồng dạng tôi cũng không rõ ràng lắm nên là một người mẹ như thế nào, cho nên tôi cũng không thể khiến chính mình trở thành một người mẹ, cảm giác... Sẽ làm bẩn từ ngữ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận