Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 124
Những yếu tố trên cộng với thời tiết thất thường của địa phương. Nói tóm lại tháng năm là tháng dễ khiến trẻ nhỏ phát bệnh.
Tết Đoan Ngọ diễn ra vào tháng năm. Ngày xưa tôi thường mua lá ngải cứu ở chợ về dán trước cửa, còn đeo dây ngũ sắc và một túi nhỏ đựng bột thảo mộc, tất cả đều để xua đuổi linh hồn ma quỷ cùng chất độc.
Trước đây tôi sống ở thành phố, đối với côn trùng độc như bà nội nói tôi cũng không quá để ý, sau này khi tản cư, ổn định cuộc sống mới ở đây tôi cũng chưa để tâm đến. Nhưng hai năm qua, cuộc sống của tôi dần bình lặng trở lại, tôi mới nhận ra sự khủng khiếp của côn trùng có độc.
Năm đầu tiên đến đây, tôi bắt gặp một loại côn trùng, rất nhỏ, trên mình có một vòng tròn màu đỏ đen, đuôi nhọn, nó bò quanh chân tôi, không tốn quá nhiều thời gian để nó khiến chân tôi sưng tấy, nổi nhiều mụn nước, giống như bị bỏng vậy, rất đáng sợ, lúc đó tôi như người què, đi lại chỉ có thể lê đôi chân, phải dùng cành cây làm điểm vì quá tê và đau.
Sau này, tôi sẽ cẩn thận khi nhìn thấy những con bọ, đặc biệt là những con có hình dáng tương tự. Vì vậy, khi tôi mở tủ để tìm đồ, thấy trong đó đầy những con bọ đen bò lổm ngổm, tôi suýt hét lên. Cuối cùng, kinh nghiệm nhiều năm khiến tôi bình tĩnh lại, tôi đóng cửa tủ lại, vừa gọi Thanh Sơn vừa nhanh chân chạy.
Chạy đến bếp đốt một nắm củi to.
Khi Thanh Sơn nghe thấy tiếng hét của tôi, cậu ấy nhanh chóng chạy đến, theo sau là Khương Dương.
Tôi chỉ cái tủ nhỏ, nói với Thanh Sơn: "Cẩn thận, chuyển cái tủ đó ra khỏi nhà đi."
Thanh Sơn ngoan ngoãn dời chiếc tủ nhỏ ra ngoài, tôi cầm theo một nắm củi, bảo Thanh Sơn đặt chiếc tủ trên một con đường đá, sau đó để bọn chúng lùi lại, bước tới mở cửa tủ, đồng thời châm lửa đốt phía trong, tay thì giấu vào trong áo.
Vừa thấy ánh sáng, lũ bọ nằm trong tủ tối tăm lần lượt cựa quậy, có con bò ra, có con bay lên, toàn là những con bọ không lớn hơn hạt vừng bao nhiêu nhưng lại dày đặc đến nỗi khiến người khác nổi da gà.
Những con bọ phát ra âm thanh lách tách khi chúng bị đốt cháy bởi ngọn đuốc. Chẳng mấy chốc, cả chiếc tủ cũng hóa thành tro.
Cái tủ tồi tàn này cũ quá nên tôi không để được nhiều đồ, ai ngờ hôm nay mở tủ ra lại thấy tủ đầy bọ.
Khi những con bọ gần như biến mất, tôi bước tới để dập lửa. Nhiều con bọ đen bị thiêu chết, đóng thành lớp bên trong tủ và trên các phiến đá. Tôi lục tung tu với một thanh củi chưa cháy rồi lấy ra một túi đậu đỏ nhỏ.
Trong chiếc túi trắng tả tơi có nhiều xác bọ, một số con vẫn còn sống và bò ra khỏi đó.
Chắc chắn trong túi đậu có sâu.
Túi đậu đỏ này năm ngoái tôi nhặt được bên vệ đường, ít quá nên mới để vào ngăn tủ này rồi quên mất, hôm nay mới nhớ ra nên đi tìm để xem nó có bị hư không. Bây giờ có vẻ như tôi không thể ăn nó.
Cuối cùng, tôi nhanh chóng rải những hạt đậu đỏ còn nguyên vẹn cạnh hai cây ngô đồng trong sân. Hai bắp ngô bị Khương Dương gặm vẫn thường xuyên được thằng bé đến tưới nước, hiện tại chúng vẫn đang phát triển tốt, lá mới đã nhú ra.
Tôi tùy ý rải đậu đỏ ở một bên, nói đùa với Khương Dương: "Những hạt đậu đỏ này giống như ngô, đều do con quản lý."
Sau khi Khương Dương hiểu ý tôi, thằng bé lập tức lấy chiếc ấm nhỏ của mình và đổ đầy một bình nước để tưới.
Củi ở nhà đã hết, tuy còn nhiều rơm rạ, nhưng những thứ này cháy rất nhanh, lại không dài bằng một khúc củi, không thích hợp để nhóm lửa nên tôi phải lên núi đốn củi.
Khi ở một mình, tôi thường chỉ chặt củi mỗi tuần một lần, rồi chất đống củi ngoài bếp để đốt dần, vì tôi không thích ra khỏi nhà thường xuyên. Bây giờ thì khác, hầu như ngày nào tôi cũng phải ra ngoài, có Khương Dương và Thanh Sơn ở cùng, thậm chí tôi còn dùng hết nhiêu củi hơn trước, chẳng còn cách nào khác ngoài việc ngày ngày lên núi kiếm củi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận