Mạt Thế Năm Thứ Mười

Chương 172

Chương 172Chương 172
Vốn tưởng rằng chờ Khương Dương gặp chuyện øì không biết, liền đi qua giúp đỡ, nhưng chờ mãi cũng không thấy Khương Dương như trước lúc tới cầu cứu tôi, hóa ra là khá thành thạo, chắc do thằng bé từ nhỏ đã xem tôi làm ruộng chăng?
Tóm lại, thằng bé rất nhanh đã có thể trông đậu đũa một cách tươm tất, những hạt đậu đũa này không giống đậu đũa ngoài đồng, loại đậu đũa này là đậu lười, không mọc như dây leo giống như cây đậu tương đậu nành, ngoại trừ đậu mọc không dài bằng trong cánh đồng, còn lại không có gì khác, còn tốt hơn một chút.
Sau khi xem nó một lúc, tôi cảm thấy yên tâm lại, đồng thời cảm thấy rất vui vẻ nhẹ nhõm. Khương Dương thật sự trưởng thành quá nhanh, không biết từ khi nào mà thằng bé có thể làm được nhiều chuyện như vậy. Tất nhiên, có nhiều lúc không đáng tin cậy, thằng bé suýt chút nữa đã ăn hết nửa thùng đậu đũa chua mà tôi đã ngâm.
Trừ Khương Dương ra, loại đậu đũa chua này tôi chỉ ăn một ít, Thanh Sơn không thích ăn loại đậu chua này. Nhưng có một ngày, tôi nổi hứng nấu cá với đậu đũa, Thanh Sơn ngược lại rất thích món này.
Khương Dương ngoại trừ ăn lén đậu đũa chua, không biết suy nghĩ cái gì, còn lén hái rất nhiều hoa sen, thử ngâm như đậu, đương nhiên thất bại, hoa sen ngâm nước mấy ngày liền thối rữa. Khi Khương Dương chán nản định lén vứt bỏ bông sen thối, tôi tình cờ đụng phải nó, lúc này tôi phát hiện. Ngoài ngâm sen, thằng bé còn ngâm nhiều loại hoa và cây khác, loại nào cũng hỏng, không có một ngoại lệ nào. Khương Dương mơ hồ cảm thấy thứ gì cũng có thể được ngâm như đậu đũa vậy.
Trừ chuyện này, Khương Dương còn bí mật lấy con cú ra khỏi lồng và dạy con cú bay trong rừng trúc.
Bởi vì khi lớn lên, Khương Dương sẽ không giống như lúc trước suốt ngày bám lấy tôi, thỉnh thoảng sẽ chạy ra ngoài chơi với Thanh Sơn, cho nên có lúc tôi cũng không biết bọn họ đang làm gì. Một hôm, tôi về nhà sớm nhưng không thấy con cú trong lồng, tôi tưởng con cú mình nuôi bấy lâu nay đã chạy đi đâu mất, một lúc sau thấy Khương Dương trở lại với con cú trong cái lồng nhỏ, lúc này nghe lời giải thích của Thanh Sơn mới biết, bọn họ đây là đang ở trong rừng trúc dạy con cú bay.
Tôi rất nghi hoặc, chỉ như vậy, tại sao con cú không nhân cơ hội này bay đi?
Tôi đã xem bài học bay của hai người họ một lần. Khương Dương đứng trên sườn núi phía trên rừng trúc, lấy con cú ra khỏi lồng, rồi ném nó về phía trước, con cú đập cánh bừa bãi, kêu vo ve, cuối cùng đáp xuống đất. Tôi cảm thấy con cú thật giống như không quá tình nguyện.
Con cú này đã được hai người chăm sóc suốt thời gian qua, có thể sống lâu đến vậy điều này đủ để tôi ngạc nhiên, hôm nay tôi thấy con cú này bay ngày càng tốt hơn, tôi nghĩ, có thể một ngày nào đó cánh của nó sẽ dài cứng rắn, bay đi không còn trở lại nữa.
Cánh đồng nhỏ nơi gieo mạ đã phủ xanh cây non, nhìn qua tràn tràn đầy sức sống. Tôi tính cũng gần xong hết rồi, cẩn thận lấy ra rồi đem trồng thành từng bó xuống mảnh ruộng.
Bởi vì số lượng không nhiều, nên một mình tôi trồng, không nhờ Khương Dương bọn họ giúp đỡ. Thóc gạo khó kiếm, hai cái tay chân vụng về kia, sợ bọn họ làm hư nên để bọn họ đứng nhìn. Cho nên lúc tôi cúi xuống gieo mạ trên ruộng lúa, Khương Dương và Thanh Sơn ngồi xổm trên bờ ruộng nhìn xuống. Sau khi trồng một hàng, tôi từ từ lùi lại, bọn họ cũng lùi theo.
Đất ruộng ngâm nước lâu ngày rất mềm, chân trần giẫm lên sẽ lún sâu vào đất. Lòng bàn chân tôi trơn trượt, nhấc chân lên có một cái hố nhỏ, nước bùn đục ngầu tràn vào ngay sau khi tôi nhấc chân lên.
Cúi người như vậy kéo dài cả buổi sáng, khi đi bộ vê đến bờ ruộng, thấy hơi đau ở thắt lưng. Khương Dương là một đứa trẻ chu đáo, thấy tôi ngồi trên bờ ruộng duỗi eo, thằng bé lập tức chạy đến, dùng móng vuốt đấm lưng cho tôi.
Buổi tối chúng tôi ngồi hóng mát trong sân, tôi thường nằm trên chõng tre để Khương Dương đánh vào lưng, bây giờ sức lực của thăng bé đã có thể khống chế được, không còn đập lưng như trước nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận