Mạt Thế Năm Thứ Mười
Chương 154
Khương Dương ăn uống như đang cắn xé thứ gì, bóc từng cánh từng cánh hoa nhét vào trong miệng.
Hương thơm tươi ngon của tôm hùm đất trộn lẫn với hương thơm của hoa sen lá sen, sinh ra một mùi hương hơi kỳ lạ.
Tôi còn chưa kịp lột hết con tôm hùm đất trên tay mình đã nghe thấy tiếng răng rắc răng rắc vang lên bên cạnh. Quay đầu nhìn lại, Thanh Sơn đã cầm lấy một con tôm khác, cắn một miếng hết quá nửa thân tôm, tiếng răng rắc kia là tiếng nhai vỏ tôm phát ra từ phía cậu ấy.
"Thanh Sơn, phải bóc vỏ."
"Ồ." Tốt xấu gì Thanh Sơn cũng đã nghe lời bóc phần vỏ của nửa con tôm còn lại. Nhìn dáng vẻ phí sức của cậu ấy, tôi cầm một con tôm lên ra hiệu cho cậu ấy, làm mẫu một lần, hai ba động tác đã lột được ra thịt tôm trắng nõn.
Tôi dạy Thanh Sơn cách bóc vỏ tôm thế nào, nhưng móng vuốt cậu ấy là thứ trời sinh đã có, đối với cậu ấy những việc làm cần bỏ sức lực lớn rất đơn giản, nhưng những công việc đòi hỏi sự tinh tế khéo léo thì cậu ấy lại không làm được. Thanh Sơn bóc một con tôm, bóc một hồi lâu vẫn không bóc được, tôi nhìn thôi cũng mệt mỏi hộ, cuối cùng dứt khoát ra tay lột vỏ hộ cậu ấy luôn.
Thanh Sơn cũng cố gắng bóc tôm, cậu ấy nhìn thấy tôi lột thịt tôm đặt xuống trước mặt mình nên cũng bóc vỏ rồi đặt thịt tôm xuống trước mặt tôi. Nhưng chờ đến khi trước mặt cậu ấy xuất hiện một đống thịt thì trước mặt tôi vẫn chỉ có hai ba miếng thịt thôi.
Một thùng tôm nấu hết một nửa, chẳng mấy chốc đã ăn hết sạch. Ba người chúng tôi rửa sạch tay chân mặt mũi trong làn nước giếng mát mẻ rồi quay về nằm trên chiếu trúc ngắm sao.
Đêm dần khuya, mặt trăng dan dần mờ tối nhưng những vì sao lại càng lúc càng nhiều.
Khương Dương chỉ vào mặt trăng hỏi tôi: "Mẹ- bầu trời to chừng nào ạ?"
Tôi gối đầu lên cánh tay mình, nhìn trời đáp: "Rất rất to."
"Rất rất to là to thế nào ạ?"
"To đến mức cho dù con có đi cả một đời cũng không đi hết được... Hành tinh chúng ta đang ở bây giờ được gọi là Trái Đất, trên kia là Mặt Trăng, còn có Mặt Trời và rất nhiều ngôi sao khác, cùng tạo thành dải Ngân Hà, bên ngoài dải Ngân Hà còn có rất nhiều rất nhiều hành tỉnh thiên hà khác..."
Khương Dương không thể hiểu hết những gì tôi nói, thằng bé nghĩ nghĩ rồi lại hỏi tôi: "Mẹ- Mẹ ơi- trên trời có bao nhiêu ngôi sao thế ạ?'
Tôi nói: "Không đếm được."
Khương Dương cố hỏi thêm: "Không đếm được là nhiều hay ít ạ?" Tôi nói: "Nhiều giống như tóc của mẹ vậy."
Khương Dương: "Mẹ có bao nhiêu tóc?"
Tôi: "Không đếm được."
Khương Dương: "Tại sao lại không đếm được?"
Tôi: "Bởi vì nhiều lắm."
Khương Dương: "Tóc của chúng ta, ai nhiều nhất a2"
Tôi: "Của mẹ nhiều nhất."
Khương Dương: "Tại sao ạ?”
Tôi bắt đầu nhớ lại xem khoảng thời gian còn bé tôi có phiên phức đến thế này không, hình như cũng có, trong khoảng thời gian đó lúc nào tôi cũng hỏi vì sao, cuối cùng cha tôi đã mua cho tôi ba cuốn sách mười vạn câu hỏi vì sao và bí mật của vũ trụ.
Nhưng đến bây giờ tôi phải đi đâu để tìm những cuốn sách này cho Khương Dương đây? Mà thằng bé cũng đâu có biết chữ.
Tôi thở dài, Khương Dương nắm lấy tay tôi tiếp tục truy hỏi: "Mẹ? Mẹ có bao nhiêu tóc thế ạ?"
Tôi nghiêng đầu về phía thằng bé: "Tự con đếm đi"
Khương Dương thực sự nghe lời bắt đầu đếm tóc của tôi, nhưng khi đếm tới số sáu, thằng bé dừng sững lại. Đứa nhỏ ngốc này còn chưa biết cách đếm, đếm được đến sáu vì thằng bé chỉ có sáu chiếc móng vuốt, hết móng rồi nên không còn cách nào tiếp tục nâng móng đếm số tiếp theo. Thanh Sơn vội vàng đến giúp đỡ đồng bọn của mình, nâng tám chiếc móng vuốt lên cho Khương Dương đếm. Thế là Khương Dương lại tiếp tục đếm thêm.
Tôi nghe âm thanh trong trẻo đếm số vang tới bên tai, nghĩ thầm, hai đứa trẻ ngốc.
Lúa nước ven bờ đã kết thành bông, nếu như tiết trời tốt, nước mưa đủ nhiều thì nó sẽ phát triển nhanh chóng, trong năm nay có thể vội vàng trồng trọt thêm một mùa lúa nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận