Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 1032. Ta Biết Nên Làm Sao



Chương 1032. Ta Biết Nên Làm Sao



Cảnh Ngôn lắc đầu, cười nói: - Mới rồi chúng ta có thể trực tiếp nhưng bây giờ thì không, phải đợi chuyện này xử lý xong.Tất Phương sốt ruột nói: - Cảnh Ngôn huynh đệ, Nhâm Càn có bối cảnh lớn, huynh không thấy Đổng Lai Phúc cũng khách khí với hắn sao? Ta nghe nói Nhâm Càn có quan hệ không bình thường với phó chưởng sử đại nhân của Quản Lý Xử!Quản Lý Xử dược điền, lãnh đạo đỉnh cấp thường tổ hợp từ một vị chưởng sử và hai vị phó chưởng sử, dưới tay họ là nhiều chủ quản, dưới chủ quản là quản sự như Đổng Lai Phúc. Một quản sự phụ trách khoảng một trăm vạn mẫu dược điền, đương nhiên có một số quản sự phụ trách dược điền diện tích lớn hơn một chút cỡ hai, ba trăm vạn mẫu.Bích Ngọc Loan là dược điền cấp thấp khổng lồ, tổng diện tích lớn hơn một ức mẫu.Nếu Nhâm Càn có quan hệ thân thiết với phó chưởng sử Quản Lý Xử thì hèn gì Đổng Lai Phúc không dám đắc tội gã.Nghe Tất Phương nói Cảnh Ngôn hơi cau mày. Phó chưởng sử của dược điền Bích Ngọc Loan chắc có địa vị trong Đệ Nhất Cung không dưới ty trưởng Thanh Mộc Ti, hoặc nên nói là cao hơn đa số ty trưởng, nhưng vậy thì sao?Sau khi đưa tin Đổng Lai Phúc cất tinh thạch truyền tin, nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm:- Tiểu tử, ngươi chờ bị thẩm phán đi! Ngươi không đi đâu được, dù trốn trở về Thanh Mộc Ti cũng vô dụng, Thanh Mộc Ti Đệ Nhất Cung không giữ được ngươi. Ngươi phạm tội lớn bằng trời, không ai có thể cứu ngươi!Cảnh Ngôn ở đây thì Đổng Lai Phúc còn đường cứu vãn, nếu để hắn đi thì kết cục của gã sẽ rất thảm, không chừng vị đại nhân vật kia nóng giận trực tiếp lấy mạng gã rồi mới tìm Cảnh Ngôn tính sổ. Chỉ cần đầu sỏ gây tội còn ở đây thì mạng sống của gã có thể giữ lại.Cảnh Ngôn cười nhạt nhìn Đổng Lai Phúc.Các tiểu đội dược nông xì xầm nhỏ to, họ nói Cảnh Ngôn chạy trời không khỏi nắng, chết chắc rồi.Giết Nhâm Càn đúng là đâm thủng trời.Hạ Ngọc đến gần Cảnh Ngôn, cười nói với Tất Phương: - Tất Phương huynh đệ đừng lo cho Cảnh Ngôn đại nhân, với thân phận địa vị của Cảnh Ngôn đại nhân trong Đệ Nhất Cung không ai dám vô lễ với ngài ấy.Tất Phương ngây người nhìn Hạ Ngọc, trong phút chốc không hiểu ý:- Cái gì? Cảnh Ngôn đại nhân?Hạ Ngọc chẳng phải là chấp sự của Thanh Mộc Ti sao? Tại sao xưng hô Cảnh Ngôn là đại nhân?Hạ Ngọc mỉm cười nói: - Tất Phương huynh đệ, thực lực và thân phận địa vị của Cảnh Ngôn đại nhân vượt qua tưởng tượng của ngươi. Hãy yên tâm, chúng ta ở đây chờ đại nhân vật Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan đến.Tất Phương nhìn Hạ Ngọc trân trân lại ngó Cảnh Ngôn.Tất Phương nhướng mày hỏi: - Cảnh Ngôn huynh đệ phi thăng Thần giới từ khi nào?Cảnh Ngôn trả lời:- Hơn hai năm chưa đến ba năm.Tất Phương càng hoang mang.Cảnh Ngôn mới vào Lạc Cửu Thần Cung mà tại sao chấp sự Hạ Ngọc của Thanh Mộc Ti gọi Cảnh Ngôn là đại nhân? Chỉ gần hai, ba năm mà Cảnh Ngôn đạt tới địa vị cao cỡ nào? Còn hơn địa vị của chấp sự Thanh Mộc Ti Đệ Nhất Cung?*** Quản Lý Xử dược điền Bích Ngọc Loan.Lúc trước Cảnh Ngôn, Hạ Ngọc đã đến Quản Lý Xử thẩm tra khu vực dược điền chỗ Tất Phương, khi đó hỗ trợ tìm là một vị chủ quản. Ban đầu chủ quản này không muốn giúp Hạ Ngọc, thực lực và thân phận của chủ quản Quản Lý Xử nói đến thì cao hơn Hạ Ngọc một cấp bậc, miễn cưỡng đến trình độ ty trưởng các ti Đệ Nhất Cung.Nhưng khi Hạ Ngọc báo ra thân phận của Cảnh Ngôn, chủ quản biết tiếng hắn nên khách khí hỗ trợ.Sau khi Cảnh Ngôn, Hạ Ngọc rời đi chủ quản cảm thấy sự việc hơi quan trọng, báo lên cho chưởng sử ngay. Ba người chưởng sử, phó chưởng sử biết tin liền bàn bạc rồi quyết định hạ thấp tư thái đến gặp Cảnh Ngôn.Nếu Cảnh Ngôn chỉ là võ giả Đệ Tam Cung bình thường thì chưởng sử, phó chưởng sử của Quản Lý Xử có lẽ cũng cho hắn mặt mũi nhưng tuyệt đối không tự mình tiếp đãi. Võ giả bình thường của Đệ Tam Cung đa số chỉ là Hư Thần ngũ tinh, không đến mức khiến đám người chưởng sử Quản Lý Xử Bích Ngọc Loan xem trọng. Nhưng Cảnh Ngôn không giống bình thường, tiền đồ không thể đo lường. Tranh thủ khi Cảnh Ngôn chưa hoàn toàn trưởng thành làm quen với hắn là cơ hội tốt hiếm có.Ba người chưởng sử, phó chưởng sử triệu tập nhiều chủ quản của Quản Lý Xử cùng đi gặp Cảnh Ngôn, vì cho hắn thấy nở mặt, nhớ kỹ mấy người họ.Trên đường đi phó chưởng sử nhận được Đổng Lai Phúc truyền tin, gã đọc nội dung xong mặt biến sắc.Phó chưởng sử này là núi dựa sau lưng Nhâm Càn, đúng là có quan hệ rất thân thiết với Nhâm Càn, gã là cháu ruột của phó chưởng sử.Phó chưởng sử Nhâm Báo chửi thầm:- Chết tiệt!Chưởng sử cau mày nhìn Nhâm Báo:- Sao vậy?Nhâm Báo xanh mặt nói: - Xảy ra chuyện! Ngoại sanh của ta xung đột với Cảnh Ngôn, còn đánh nhau. Đổng Lai Phúc đưa tin nói Nhâm Càn bị Cảnh Ngôn giết trong dược điền.Nhâm Báo rất tức giận, gã khá yêu thương cháu trai này. Nhâm Càn là nhi tử của muội muội gã, muội muội chết sớm nên Nhâm Báo trút hết tình thân vào cháu trai Nhâm Càn. Nhâm Càn có thể đi vào Lạc Cửu Thần Cung là nhờ Nhâm Báo tốn nhiều công sức, nếu không có cữu cữu này hiện tại Nhâm Càn không đến Hư Thần tam tinh được.Chưởng sử nhíu chặt mày, chậm rãi nói: - Sao xảy ra chuyện như vậy? Phó chưởng sử Nhâm Báo, chuyện này không nhỏ, ngươi đừng xúc động. Cảnh Ngôn hiện là thành viên Thanh Mộc Ti Đệ Tam Cung, hơn nữa thực lực cực mạnh, sợ rằng không bao lâu sẽ thăng cấp Đệ Tứ Cung. Ta nhận được tin nghe nói đại nhân vật Cực Đạo Cung chú ý đến hắn nhiều.Lời ngầm là cảnh cáo Nhâm Báo đừng vì việc nhỏ đắc tội Cảnh Ngôn.Nhâm Báo không cam lòng nói: - Chưởng sử, đó là ngoại sanh ruột của ta!Ánh mắt chưởng sử sâu thẳm tạo áp lực với Nhâm Báo:- Ngoại sanh không phải nhi tử, nếu ngươi xung đột với Cảnh Ngôn tuyệt đối không có lợi cho ngươi, hãy tự ngẫm lại đi. Ta nói thẳng cho ngươi biết, nếu ngươi thật sự xung đột với Cảnh Ngôn thì ta sẽ không đứng về phía ngươi giúp đỡ ngươi.Một phó chưởng sử khác khuyên can:- Nhâm huynh hãy ngẫm kỹ lại. Cảnh Ngôn có tiềm lực vô cùng, hắn chưa đến hai trăm tuổi đã thăng cấp Đệ Tam Cung, nếu ngươi có xích mích với hắn sẽ không được lợi lộc gì. Hơn nữa xếp hạng của hắn trên bảng Thiên Hoa cao tới chín mươi chín, nếu hắn không chết yểu thì chắc chắn là Chân Thần!Mắt Nhâm Báo lấp lóe hồi lâu, cuối cùng thở dài, nghiến răng nói: - Ài, ta biết nên làm sao. Đồ ngu Nhâm Càn này ra tay với Cảnh Ngôn làm gì, ngu ngốc! Hết chương 1032.



Bạn cần đăng nhập để bình luận