Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 856. Lão Lục Lão Thất



Chương 856. Lão Lục Lão Thất



Tộc trưởng Phương gia muốn tự tay đánh chết Cảnh Ngôn, nhưng thật tình là vì Tử Vong Thâm Uyên rất hung hiểm, gã không dám dẫn người vào trong.Không còn cách nào khác hơn là chờ bên ngoài Tử Vong Thâm Uyên.Cảnh Ngôn vào Tử Vong Thâm Uyên chắc chắn không chống chọi được lâu, hoặc là không chịu nổi đại trận Thâm Uyên nghiền giết mà bò ra ngoài, hoặc sẽ chết luôn trong đó.Tộc trưởng Phương gia đảo tròng mắt, nói với người khác:- Chúng ta chờ ở đây, ta chống mặt xem tiểu tạp chủng đó xương cứng cỡ nào!Một võ giả Phương gia Thánh Đạo tam cảnh nhíu mày hỏi: - Tộc trưởng, Cảnh Ngôn có khi nào là thành viên của thế lực lớn trong thần vực nào không? Giờ hắn ẩn vào Tử Vong Thâm Uyên âm thầm liên lạc với thế lực của mình kêu người tới cứu thì sao?Tu vi Võ Đạo của Cảnh Ngôn quá mạnh, võ giả mạnh như vậy rất có thể là thành viên của thế lực lớn. Trong Thiên Hà Thần Vực không có thế lực nào sánh bằng Phương gia, nhưng bốn thần vực khác mỗi chỗ có ít nhất một thế lực không thua gì Phương gia.Tộc trưởng Phương gia nhìn Thánh Đạo tam cảnh đó, lắc đầu nói: - Có khả năng này, nhưng bây giờ điều chúng ta có thể làm là chờ đợi, không thể truy sát vào.Võ giả Phương gia Thánh Đạo tam cảnh gật đầu nói: - Cũng đúng.Mười cường giả Phương gia Thánh Đạo cảnh từ trên trời giáng xuống, ngồi xếp bằng cách Tử Vong Thâm Uyên không xa.Tộc trưởng Phương gia lấy Tỏa Hồn Đăng ra đặt trước mặt.Miễn hơi thở thần hồn của Cảnh Ngôn có thay đổi là tộc trưởng Phương gia biết được ngay.*** Trong Tử Vong Thâm Uyên, Càn Khôn tiểu thế giới đang rơi.Vì tăng tốc độ rơi Cảnh Ngôn chia ra một phần thần niệm giúp Càn Khôn tiểu thế giới rơi mau hơn.Lần đầu tiên vào Tử Vong Thâm Uyên vì tu vi của Cảnh Ngôn quá thấp, thần hồn rời khỏi Càn Khôn tiểu thế giới sẽ bị xóa sổ trong tích tắc. Lần này Cảnh Ngôn ngưng tụ thần niệm có thể ngăn cản một lúc.Cảnh Ngôn vừa khống chế Càn Khôn tiểu thế giới vừa nói cho Bạch Tuyết nghe chuyện vừa xảy ra.Cảnh Ngôn cau mày suy tư:- Kỳ lạ, chúng ta đã rời khỏi Thiên Hà Thần Vực nhưng Phương gia làm cách nào truy tung đến khu hòa bình Vô Vọng Thâm Uyên?Cảnh Ngôn không hiểu nổi người Phương gia tại sao tìm ra tung tích của mình mau như vậy.Trong quá trình rời khỏi Thiên Hà Thần Vực Cảnh Ngôn cố ý giấu hành tung, tốc độ của hắn siêu nhanh, hầu như không thể bị người phát hiện ra. Nhưng người Phương gia đến truy xác nhanh mà chính xác tìm ra vị trí của hắn.Bạch Tuyết nói: - Có lẽ Phương gia dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó. Trong Vô Vọng Thâm Uyên có một số thánh khí có công hiệu truy tung, sợ là Phương gia cũng dùng thủ đoạn này.Bạch Tuyết tham gia Nghê Thường Thần Môn hơn mười năm, kiến thức rộng.Cảnh Ngôn thở hắt ra, gật đầu nói: - Chắc vậy, may mà tốc độ của ta đủ nhanh thành công trốn đến Tử Vong Thâm Uyên, người Phương gia chắc không dám xuống dưới.Chỉ có như Bạch Tuyết nói mới là giải thích hợp lý.Mắt Bạch Tuyết đầy lo lắng nói: - Cảnh Ngôn, Tử Vong Thâm Uyên cực kỳ hung hiểm, người Phương gia sẽ không theo chúng ta xuống nhưng e rằng họ không chịu rời đi.Cảnh Ngôn cười khẩy nói: - Chúng ta tạm thời không ra khỏi Tử Vong Thâm Uyên, nếu họ ở bên ngoài ôm cây đợi thỏ thì cứ để họ chờ đi.Mấy ngày sau Càn Khôn tiểu thế giới rơi xuống đáy Tử Vong Thâm Uyên.Cảnh Ngôn vừa nói vừa mang Bạch Tuyết ra Càn Khôn tiểu thế giới:- Bạch Tuyết, chúng ta ra ngoài, tận cùng Thâm Uyên không có năng lượng dao động, nàng rời khỏi Càn Khôn tiểu thế giới vẫn an toàn.Có kinh nghiệm lần trước nên lần này Cảnh Ngôn ngựa quen đường cũ nhanh chóng đến gần Tử Vong Thần Điện.Cảnh Ngôn giới thiệu cho Bạch Tuyết:- Chỗ kia chắc là Tử Vong Thần Điện! Tử Vong Thần Điện là thần điện truyền thừa do một vị đại năng Thần giới để lại. Thần điện có bảy khôi lỗi có sự sống thủ vệ, và nhiều khôi lỗi bình thường. Thực lực khôi lỗi bình thường không đáng lo, nhưng bảy khôi lỗi có sự sống thì cực kỳ mạnh. Lần trước ta đến chỉ đánh bại khôi lỗi thứ sáu, bảy, ta chưa thấy năm khôi lỗi xếp hạng trước. Vào Tử Vong Thần Điện mới thấy chúng nó.Hai người đã đến gần sát Tử Vong Thần Điện.Lão Lục, Lão Thất xuất hiện trước Tử Vong Thần Điện. Khi Cảnh Ngôn vào Tử Vong Thâm Uyên là hai khôi lỗi có sự sống cảm ứng được, nhận ra hắn ngay, nên không phái khôi lỗi bình thường công kích hắn và Bạch Tuyết.Lão Lục hét hướng Cảnh Ngôn:- Tiểu tử Cảnh Ngôn, sao lại xuống dưới nữa? Muốn vào trong thần điện hả? Lần trước đã nói với ngươi rồi, ngươi không đủ tu vi mà vào thần điện, gặp tứ ca, ngũ ca sẽ bị giết.Lão Thất cười nói: - Lão Lục, Cảnh Ngôn đến là có người chơi với chúng ta, ngươi còn không vừa lòng? Ta thì hy vọng Cảnh Ngôn thường xuyên đến chơi với chúng ta.Nghe Lão Lục, Lão Thất nói chuyện, Cảnh Ngôn không cảm thấy gì nhưng Bạch Tuyết giật mình kêu lên: - Đây . . . đây là khôi lỗi?Hai khôi lỗi nói chuyện như nhân loại bình thường, nhìn bề ngoài không khác gì con người. Nếu chỉ xem vẻ ngoài rất khó nhận ra chúng nó là khôi lỗi.Cảnh Ngôn nói với nàng:- Khôi lỗi sự sống là có sinh mệnh riêng, trí tuệ ngang ngửa nhân loại.Cảnh Ngôn chợt xông lên tấn công hai khôi lỗi:- Hai vị tiền bối, xem chiêu!Bùm! Dao động năng lượng hùng hồn bao bọc Lão Lục, Lão Thất.Lão Lục, Lão Thất cùng lúc muốn phản kích, nhưng khi tiếp xúc uy năng của Cảnh Ngôn thì xoe tròn mắt.Lần trước Cảnh Ngôn lấy Thương Khung Đệ Nhất Thần Công phần thứ hai trong tay hai khôi lỗi thì đã đánh bại chúng nó, nhưng hắn thắng rất chật vật, coi như chúng nó chủ động nhận thua.Lần này Lão Lục, Lão Thất bị năng lượng đáng sợ trấn áp không thể nhúc nhích.Lão Thất rít gào, tròng mắt đảo liên hồi:- Sao có thể như vậy? Lực lượng mạnh quá! Ta không cách nào nhúc nhích! Lão Lục, ngươi có thể nhúc nhích không? Mau ra tay đi, tiểu tử Cảnh Ngôn giết tới rồi!Lão Lục hung tợn lườm Lão Thất, lười trả lời. Hai khôi lỗi thực lực ngang nhau, Lão Thất không thể nhúc nhích thì Lão Lục làm sao đánh trả được?Lão Lục trợn trắng mắt nói: - Dừng tay đi! Vèo!Uy năng tán đi, Lão Lục, Lão Thất lại tự do.Lão Thất trợn tròn mắt không dám tin nhìn Cảnh Ngôn, sờ trán mình hỏi: - Tiểu tử Cảnh Ngôn vào Thánh Đạo cảnh rồi? Mau quá vậy! Ta nhớ lần trước ngươi rời khỏi Tử Vong Thâm Uyên đến bây giờ chưa tới mười năm đi? Không lẽ ta nhớ lầm thời gian? Hết chương 856.



Bạn cần đăng nhập để bình luận