Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 469. Lại Đến Tống Gia



Chương 469. Lại Đến Tống Gia



Đội mạo hiểm Liệt Diễm định tập thể rời khỏi Hạo Phong thành, đóng gói tất cả thứ có thể mang đi.Trong đội mạo hiểm Liệt Diễm chỉ mình đoàn trưởng Lý Dũng có tu di giới chỉ, vì đi nhanh nên đành bỏ lại mấy đồ vật lớn.Tài nguyên quý giá đều bỏ vào tu di giới chỉ của đoàn trưởng, những tài nguyên có thể mang theo bên người thì từng thành viên đội mạo hiểm Liệt Diễm mang theo một chút.Trước khi trời tối họ phải rời khỏi Hạo Phong thành.Cảnh Ngôn đang nhanh chóng đến gần góc trời đội mạo hiểm Liệt Diễm đóng quân.Khi Cảnh Ngôn thấy bóng người ở chỗ đội mạo hiểm Liệt Diễm thì thở phào nhẹ nhõm, hắn đã thấy đám người Lý Dũng, huynh muội Cao Triển. Những người này còn sống nói lên Tống gia không xuống tay với đội mạo hiểm Liệt Diễm, hoặc ít nhất không dùng sức mạnh tiêu diệt.Khi đám người Lý Dũng chìm đắm trong bi thương, một bóng người từ trên trời giáng xuống. Đám người rùng mình, khí thế ngưng kết nhanh chóng đề phòng.Khi họ thấy người từ trên trời giáng xuống là Cảnh Ngôn thì ngây ra.Bọn họ cho rằng Cảnh Ngôn chết thật rồi, Cảnh Ngôn đột nhiên xuất hiện làm tập thể giật mình.Lý Dũng lắp bắp:- Cảnh . . . Cảnh Ngôn tiên sinh?Cao Phượng kinh ngạc, vẻ mặt hân hoan mừng rỡ.Khi biết Cảnh Ngôn bị sát thủ Ám Dạ truy sát rời khỏi Hạo Phong thành, Cao Phượng trở nên ngơ ngẩn, từ đó nàng thẫn thờ như mất hồn. Cao Triển lo lắng suốt ngày, sợ muội muội duy nhất từ nay mất tinh thần.Cao Phượng thấy Cảnh Ngôn xuất hiện thế là trở về bình thường.Cao Phượng kích động kêu lên: - Cảnh Ngôn!Cao Phượng quên hết tất cả, trong mắt nàng chỉ có Cảnh Ngôn.Cao Phượng tiến lên trước vươn tay ngọc ôm Cảnh Ngôn, nước mắt vui mừng tràn mi.Hành động của Cao Phượng làm Cảnh Ngôn lúng túng, hắn ngửi mùi thơm trên người nàng. Cảnh Ngôn cảm thấy ôm Cao Phượng thì không ổn, đẩy nàng ra càng không được.Mấy người khác nhìn cảnh này, có người hơi nhíu mày, có người khóe môi cong lên, có người trợn to mắt khó tin.Qua một lúc Cảnh Ngôn hắng giọng:- Khụ khụ.Cao Phượng đỏ mặt lùi một bước, cúi đầu thẹn thùng. Cao Phượng chưa từng làm vẻ mặt như vậy.Cảnh Ngôn nhìn cảnh tượng trong sân biết đội mạo hiểm sắp di dời, khỏi suy nghĩ nhiều cũng biết là do Tống gia:- Đoàn trưởng Lý Dũng, các vị đội trưởng. Lúc trước Ám Dạ có sát thủ đến Hạo Phong thành định ám sát ta, chắc các người đều biết chuyện, nhưng hắn thất bại, ta vẫn sống khỏe. Hình như các người sắp di chuyển?Hạo Phong thành là đại bản doanh của đội mạo hiểm Liệt Diễm, nếu không xảy ra biến cố sao đội mạo hiểm chịu dời ra ngoài thành?Cảnh Ngôn nói tiếp:- Ta đến đây chủ yếu từ biệt các vị, có lẽ đêm nay ta sẽ đi.Đám người Lý Dũng nhìn Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn tiên sinh định rời khỏi Hạo Phong thành?Cảnh Ngôn cười nói: - Đúng vậy! Ở Hạo Phong thành cũng lâu, nên đi.Đám người Lý Dũng biết Cảnh Ngôn sẽ không ở lâu trong Hạo Phong thành, nhưng nghe hắn nói đêm nay sẽ đi làm mọi người không nỡ.Đặc biệt là Cao Phượng, nàng nghe Cảnh Ngôn nói thì người run run. Có lời nàng muốn nói nhưng đến bên môi thì mím nàng. Cao Phượng biết mình sinh ra tình cảm đặc biệt với Cảnh Ngôn, nhưng cảm thấy không xứng với hắn.Cảnh Ngôn không ngốc trong chuyện tình cảm, xem động tác của Cao Phượng, nhìn nàng ngập ngừng muốn nói, hắn hiểu tình cảm nàng dành cho mình. Nói thật thì Cảnh Ngôn cũng hơi thích Cao Phượng, nhưng chưa có ý định cưới thê vào lúc này. Thù của gia gia chưa trả, Cảnh Ngôn mới hai mươi tuổi, và nhiều lý do khác.Nhưng nhìn dáng vẻ Cao Phượng làm Cảnh Ngôn không nỡ, hắn châm chước nói: - Cao Phượng có thể đi Đông Lâm thành, thành chủ Đông Lâm thành là trưởng lão Cảnh gia ta. Cảnh gia có năng lực khống chế nguyên Đông Lâm thành, nếu đội mạo hiểm đi Đông Lâm thành thì có nhiều tiện lợi. Hơn nữa Đông Lâm thành lưng dựa Hắc Thạch sơn mạch, có nhiều chỗ tốt cho việc phát triển của đội mạo hiểm.Nghe Cảnh Ngôn nói mắt Cao Phượng sáng rực. Nếu nàng đi Đông Lâm thành thì không cần lo sau này không thể gặp Cảnh Ngôn. Có lẽ Cảnh Ngôn không còn đến Hạo Phong thành nhưng hắn chắc chắn sẽ về Đông Lâm thành, vì gia tộc của hắn ở thành phố đó.Cảnh Ngôn vừa dứt lời Cao Phượng đã trợn to mắt đẹp bật thốt:- Ta đi Đông Lâm thành!Cái cách sốt ruột bày tỏ đó người ngốc cũng nhìn ra không tầm thường.Đám người Lý Dũng, Cao Triển trợn trắng mắt. Thật là không biết dè dặt gì cả. Nhưng cá tính của Cao Phượng vốn ngay thẳng, phóng khoáng hơn nhiều nam nhân.Cảnh Ngôn cười cười, nói: - Đoàn trưởng Lý Dũng, sau này Tống gia sẽ không là mối uy hiếp của Liệt Diễm nữa, đoàn trưởng không cần vì Tống gia mang dẫn đội mạo hiểm Liệt Diễm rời khỏi Hạo Phong thành. Nhưng nếu đoàn trưởng thật sự muốn đưa Liệt Diễm đi Đông Lâm thành thì cũng được. Hiện Đông Lâm thành là thành phố nhỏ, nhưng không lâu sau ta tin nó sẽ vượt qua thành phố như Hạo Phong thành. Có lẽ sau này sẽ là thành phố hạng nhất Lam Khúc quận thành.Lòng Lý Dũng kích động nói: - Ừm! Cảnh Ngôn tiên sinh, ta cũng cảm thấy Đông Lâm thành là lựa chọn cắm rễ tốt.Lý Dũng biết Cảnh Ngôn nói thật.Đông Lâm thành bây giờ là thành phố nhỏ cấp thấp nhất trong địa vực Lam Khúc quận thành, nhưng sau này thì sao? Có Cảnh Ngôn ở, Đông Lâm thành phát triển đến thành phố đứng sau Lam Khúc quận thành cũng có thể.Cảnh Ngôn chắp tay chào đám người:- Được rồi, ta xin cáo từ! Các vị, chúng ta sau này còn gặp lại!Trong ánh mắt mọi người nhìn theo Cảnh Ngôn bay hướng trạch viện Tống gia.Cảnh Ngôn không hỏi đám người Lý Dũng về đội mạo hiểm Liệt Diễm phải chịu áp lực thế nào, không cần. Nếu đội mạo hiểm Liệt Diễm không bị Tống gia chèn ép thì sẽ rời đi sao?Cảnh Ngôn đi Tống gia là muốn đòi một cách nói.Nếu lão tộc trưởng Tống gia thật sự là tiểu nhân lật lọng, Cảnh Ngôn cảm thấy hắn cần đánh Tống gia thành tàn phế, để gia tộc này không còn cơ hội lớn mạnh lên nữa.Vèo!Bóng áo xanh bay nhanh, qua thời gian một phần ba tách trà đã đến bên trên trạch viện Tống gia.Gần nửa tháng qua Tống gia thường làm động tác lớn trong Hạo Phong thành. Hết chương 469.



Bạn cần đăng nhập để bình luận