Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 879. Thuộc Hạ Của Cảnh Ngôn



Chương 879. Thuộc Hạ Của Cảnh Ngôn



Sở Đông Hùng ỷ vào gia gia là trưởng lão thực quyền trong gia tộc, ở chiến doanh có Sở Chấn phó thống lĩnh hết sức nâng đỡ nên hoàn toàn không tôn kính Sở Liên Tinh phó thống lĩnh.Gia gia của gã luôn không thích Sở Liên Tinh, vì nàng thành thân, sinh nhi tử với nhân loại Thiên Nguyên đại lục. Gia gia của Sở Đông Hùng thường lấy chuyện này chèn ép phụ thân của Sở Liên Tinh, tức là tộc trưởng Sở gia.Cảnh Ngôn mắt lạnh bàng quan, nhìn Sở Đông Hùng hùng hổ ép người, hắn bật cười.Cảnh Ngôn không có ý tưởng gì với việc Sở gia và Ngọc Thư Môn tranh giành khoáng nguyên mới, hắn không muốn giúp Sở gia. Nhưng nhìn mẫu thân tận tâm vì gia tộc, Cảnh Ngôn làm nhi tử không thể thờ ơ.Đáng giận hơn là người như Sở Chấn, Sở Đông Hùng khinh người quá đáng.Cảnh Ngôn biết nếu hắn muốn mang mẫu thân rời khỏi Sở gia thì không thể để gia tộc rơi vào rắc rối, khó khăn, mẫu thân sẽ không yên lòng rời đi.Cảnh Ngôn thầm than:- Thôi, tạm thời giúp mẫu thân một tay đi.Cảnh Ngôn ở trong nghị sự đường đột nhiên bật cười trước mặt mọi người, các cặp mắt lại nhìn hướng hắn.Thống lĩnh cau mày nhìn Cảnh Ngôn, hỏi: - Cảnh Ngôn, ngươi cười cái gì?Ánh mắt Sở Chấn tối tăm hỏi: - Hay Cảnh Ngôn muốn xuất chiến cho gia tộc?Sở Đông Hùng đảo tròng mắt, cười tủm tỉm nói: - Ha ha, Cảnh Ngôn, chúng ta lần đầu tiên gặp mặt không biết nhau, hay vậy đi, vì tăng thêm hiểu biết ngươi và ta luận bàn một trận chịu không? Nếu ngươi đánh bại ta là có thể xuất chiến cho gia tộc, phần thưởng đó cũng thuộc về ngươi!Sở Đông Hùng không cho rằng Cảnh Ngôn có lực lượng ngang bằng mình.Cảnh Ngôn luôn sống trong Thiên Nguyên đại lục thì có tu vi mạnh đến đâu?Sở Đông Hùng chưa đi Thiên Nguyên đại lục nhưng gã biết cương vực nhân loại tài nguyên rất thiếu thốn, võ giả khó tăng cảnh giới. Nghe nói nhân loại muốn tu luyện đến Đạo Hoàng cảnh thì rất vất vả.Cảnh Ngôn mới có mấy chục tuổi lại sống trong cương vực nhân loại, sao có thể là võ giả Đạo Hoàng cảnh?Sở Đông Hùng nói như vậy là muốn nhục nhã Cảnh Ngôn, nếu hắn đồng ý luận bàn gã sẽ tự tay dạy hắn bài học. Nếu Cảnh Ngôn từ chối Sở Đông Hùng sẽ nói là hắn nhát gan, không có can đảm, làm Sở Liên Tinh mất mặt theo.Sở Đông Hùng nói câu này làm nhiều người mắt rực sáng. Họ không quan tâm Sở Đông Hùng có phải đang nhục nhã Cảnh Ngôn không, chẳng liên quan gì họ. Đa số người hơi bất mãn nhi tử Cảnh Ngôn của Sở Liên Tinh đột nhiên đến, nhưng vì mặt mũi nên không tiện nói gì.Cảnh Ngôn mỉm cười hỏi: - Ngươi muốn đánh với ta?Sở Đông Hùng nhìn Cảnh Ngôn lại liếc Sở Liên Tinh:- Như thế nào? Hay ngươi không dám? Ngươi là nhi tử của Sở Liên Tinh phó thống lĩnh, ngoại tôn của tộc trưởng Sở gia chúng ta. Chắc ngươi không có can đảm đi? Ngươi yên tâm, nể mặt Sở Liên Tinh phó thống lĩnh nên ta sẽ không nặng tay với ngươi, hai chúng ta luận bàn chỉ là tăng tiến tình bằng hữu của hai bên.Sở Đông Hùng thầm tò mò tại sao gã chủ động khiêu chiến Cảnh Ngôn mà Sở Liên Tinh không ngăn cản?Sở Liên Tinh mang thân phận phó thống lĩnh, nàng lên tiếng ngăn cản gã cũng hợp lý.Cảnh Ngôn khinh thường nói: - Sở Đông Hùng, ngươi chỉ là võ giả Đạo Hoàng đỉnh mới thăng cấp mà muốn đánh với ta? Ngươi không xứng!Sở Đông Hùng nét mặt sa sầm nói: - Cảnh Ngôn, ngươi nói chuyện đừng quá đáng! Nếu không dám đấu với ta cứ thừa nhận, không ai nói cái gì! Ai dám nói gì? Mẫu thân của ngươi là phó thống lĩnh, nếu ai nói linh tinh mẫu thân của ngươi chịu để yên?Cảnh Ngôn tùy ý nói: - Sở Đông Hùng, ngươi thật là cuồng vọng! Ngươi thật sự không có tư cách đấu với ta nhưng vì thỏa mãn yêu cầu của ngươi, ta sẽ cho thuộc hạ đấu một trận. Ngươi đánh bại được thuộc hạ của ta tính ta thua.Vì ngữ điệu tùy ý làm lửa giận bốc cháy hừng hực trong lòng Sở Đông Hùng, Cảnh Ngôn miệt thịt chọc giận gã hoàn toàn.Thái độ của Cảnh Ngôn như thể xem thường Sở Đông Hùng từ tận đáy lòng chứ không phải làm bộ, cũng vì vậy khiến gã không thể kiềm nén lửa giận.Sở Đông Hùng giận dữ cười gằn:- Thuộc hạ của ngươi? Tốt thôi, người đâu? Ngươi kêu người đó ra đi!Những người khác đều thắc mắc.Ra tay là thống lĩnh và phó thống lĩnh, Cảnh Ngôn vừa vào chiến doanh Sở gia bọn họ liền biết tin. Họ biết Cảnh Ngôn không mang ai đi cùng, chỉ có Phương Nhược Vũ đi với hắn.Cảnh Ngôn đứng dậy cất bước ra ngoài:- Ra ngoài đi rồi nói.Sở Đông Hùng theo ngay:- Hừ! Đám người trong nghị sự đường nhìn hướng thống lĩnh Sở Tiên Liệt.Thống lĩnh nhìn Sở Liên Tinh, thấy nàng không tỏ vẻ gì thì gật đầu nói: - Đi ra xem một chút đi!Mọi người nghe vậy đứng dậy ra nghị sự đường.Một nữ võ giả trẻ tuổi đến gần Sở Liên Tinh, thắc mắc hỏi nhỏ:- Phó thống lĩnh đại nhân không ngăn họ lại sao?Nàng là Sở Thanh Dao sắp đại biểu Sở gia xuất chiến, võ giả tu vi Đạo Hoàng cảnh đỉnh tư thâm.Sở Liên Tinh nhìn Sở Thanh Dao, mỉm cười nói: - Chút chuyện nhỏ này Cảnh Ngôn có thể giải quyết.Sở Thanh Dao cau mày:- A? Sở Thanh Dao không cho rằng Cảnh Ngôn có thể đấu lại Sở Đông Hùng.Sở Đông Hùng ngang ngược trong Sở gia, dù là Sở Thanh Dao cũng không muốn có xích mích với gã. Sở Thanh Dao mạnh hơn Sở Đông Hùng nhưng bối cảnh của gã quá lớn.Nhưng Sở Liên Tinh đã nói vậy thì nàng không tiện hỏi nhiều.Ngoài nghị sự đường chiến doanh Sở gia.Sở Đông Hùng ra ngoài chỉ thấy Phương Nhược Vũ chứ không có ai giống thuộc hạ của Cảnh Ngôn. Sở Đông Hùng biết mặt Phương Nhược Vũ, cũng biết tu vi của nàng.Sở Đông Hùng cười khẩy nói: - Cảnh Ngôn, chắc không phải ngươi muốn Phương Nhược Vũ thay mặt ngươi luận bàn với ta đi? Vậy thì ngươi tính sai rồi, lúc ta chưa thăng cấp Đạo Hoàng đỉnh Phương Nhược Vũ đã không đánh lại ta, bây giờ càng không thể tạo thành uy hiếp với ta!Phương Nhược Vũ trừng Sở Đông Hùng.Cảnh Ngôn lắc đầu nhìn hướng Phương Nhược Vũ:- Sở Đông Hùng, ngươi sai, Nhược Vũ tỷ không phải thuộc hạ của ta.Cảnh Ngôn nói: - Các ngươi ra hết đi!Vèo!Sáu luồng sáng chợt lóe, sáu người đứng trước mặt Cảnh Ngôn, là sáu khôi lỗi Lão Nhị.Mới rồi Cảnh Ngôn dùng thần niệm nói chuyện với sáu khôi lỗi nên chúng nó biết xảy ra chuyện gì. Sau khi biết ý của Cảnh Ngôn thì Lão Thất hưng phấn nhất, nó xoa tay háo hức muốn đánh một trận với Sở Đông Hùng ngay. Hết chương 879.



Bạn cần đăng nhập để bình luận