Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 516. Phí Vào Cửa



Chương 516. Phí Vào Cửa



Đan sư Lý Hưng Lâu nói, tự nhiên chính là Cảnh Ngôn.Tuy Cảnh Ngôn còn trẻ nhưng tạo nghệ ở mặt đan đạo về mặc nào đó cũng khiến ngay cả Lý Hưng Lâu đều mặc cảm.Ít nhất, đan dược cấp ba Cảnh Ngôn luyện chế để trị liệu kinh mạch võ đạo cho Chu Thiên lão gia tử khi trước bản thân Lý Hưng Lâu gã cũng luyện chế không được.Lão giả kia nghe Lý Hưng Lâu nói vậy liền lộ ra một nụ cười nhạt. Lão hiển nhiên cũng không quá hứng thú với lời Lý Hưng Lâu nói. Lam Khúc quận chính là một quận thành tương đối nhỏ ở Thiên Nguyên đại lục. Trong quận thành này lão cũng không nghe nói có đan sư cường đại nào. Lão biết Lý Hưng Lâu chính là hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư ở Lam Khúc quận thành, cũng là đan sư có năng lực mạnh nhất ở đó.Nhưng mà dù Lý Hưng Lâu là đan sư lục giai thì ở Đan Quốc gã cũng chẳng nổi trội gì. Người Lý Hưng Lâu đề cử lại có thể có tạo nghệ ở đan đạo cao bao nhiêu đây? Cho nên lão cũng không quá chờ mong người được Lý Hưng Lâu nói tới kia.Lão giả mặc trường bào màu vàng nhạt này chính là hội trưởng Kim Tước Thương Hội, tên gọi Bạch Lan.Bạch Lan thuận miệng hỏi:- Người ngươi nói kia tên là gì?Lý Hưng Lâu trả lời:- Tên hắn là Cảnh Ngôn.- Cảnh Ngôn? Chưa từng nghe qua.Bạch Lan lắc đầu:- Hắn là đan sư cấp mấy?Nếu Bạch Lan nghe qua tên Cảnh Ngôn mới là chuyện lạ.Cảnh Ngôn nổi tiếng ở Lam Khúc quận nhưng Đan Quốc lại cách Lam Khúc quận mười mấy quận thành thì tên Cảnh Ngôn sao có thể truyền tới Đan Quốc nhanh như thế được? Huống chi ngay cả Quận Vương Lam Khúc quận Bạch Lan cũng chẳng chú ý gì nhiều.- Bốn năm trước hắn cũng đã là đan sư tam giai.Lần cuối Lý Hưng Lâu gặp Cảnh Ngôn ở Quận Vương phủ Lam Khúc quận thì Cảnh Ngôn đúng là đan sư tam giai. Lý Hưng Lâu cũng không biết qua mấy năm này Cảnh Ngôn có đột phá gì ở mặt đan đạo hay không.Nhưng theo Lý Hưng Lâu, với thiên phú của Cảnh Ngôn thì bốn năm để hắn từ đan sư tam giai trở thành đan sư tứ giai hẳn cũng chẳng khó khăn gì.- Đan sư tam giai?Bạch Lan nhướng mày, trên mặt có chút không vui.Đan sư tam giai lại muốn đại biểu Kim Tước Thương Hội tham gia Đại Hội Luyện Đan? Đùa gì vậy? Trong Đan Quốc, tùy tiện tóm một đan sư tới cũng đều có thể là đan sư trung cấp, cao hơn tam giai nhiều.Lý Hưng Lâu thấy vẻ mặt Bạch Lan thay đổi liền đoán được điều lão nghĩ. Lý Hưng Lâu vội giải thích:- Hội trưởng đại nhân, Cảnh Ngôn này bốn năm trước là đan sư tam giai. Bằng năng lực của hắn hiện tại hẳn đã tấn chức thành đan sư trung cấp. Thiên phú ở mặt đan đạo của Cảnh Ngôn cực cao. Hắn chưa tới hai mươi tuổi đã là đan sư tam giai! Mặc dù trong Đan Quốc cũng rất khó tìm được một đan sư tam giai trẻ như thế.Nghe Lý Hưng Lâu giải thích sắc mặt Bạch Lan mới khôi phục như thường. Lão gật đầu.Nếu Cảnh Ngôn thật sự chưa tới hai mươi tuổi đã là đan sư tam giai thì đúng là có thể xem như thiên tài đan đạo. Thiên tài như thế Kim Tước Thương Hội mời chào về cũng không tồi. Là đối tượng đáng giá bồi dưỡng!Bạch Lan hơi trầm ngâm một lát, hỏi:- Lý Hưng Lâu đan sư, Cảnh Ngôn ngươi nói chắc chắn tham gia Đại Hội Luyện Đan sao?Lý Hưng Lâu nghiêm túc đáp:- Đúng vậy, ta được tin Cảnh Ngôn đã cùng Quận Vương Lam Khúc quận Chu Thượng Vân lên đường tới Đan Quốc rồi.Bạch Lan nhìn Lý Hưng Lâu nói:- Tốt! Một khi đã như vậy thì đợi Cảnh Ngôn tới Đan Quốc ngươi hãy nói cho ta biết, ta đi gặp hắn!…Trên phía chân trời, Cảnh Ngôn và Chu Thượng Vân chậm rãi hạ dần độ cao. Chu Thượng Vân chỉ về phía thành thị trên núi nơi xa xa nói với Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn ngươi xem, đó chính là Đan Quốc!Trước lúc Chu Thượng Vân nói chuyện Cảnh Ngôn cũng đã chú ý tới tòa thành không giống bình thường này.Cảnh Ngôn đi theo Chu Thượng Vân rời khỏi Lam Khúc quận thành. Dọc theo đường đi hai người vượt qua địa vực hơn mười quận thành, gặp qua vô số thành thị nhưng cũng không có thành thị nào lại được xây trên đỉnh núi cả. Cho nên Cảnh Ngôn vừa thấy thành thị đông đúc kia liền chấn động, sau đó liền nghe Chu Thượng Vân nói đó là Đan Quốc.Cảnh Ngôn tán thưởng:- Đan Quốc quả nhiên không giống bình thường!Chu Thượng Vân cười nói:- Đương nhiên, Đan Quốc đều nổi danh khắp Thiên Nguyên đại lục. Đi, chúng ta đi xuống. Trong Đan Quốc không cho phép phi hành, chúng ta cần đi bộ tới đó.Lúc này hai người đã rời khỏi địa vựa Lam Khúc quận thành ba tháng. Phi hành cỡ ba tháng mới từ Lam Khúc quận thành tới được Đan Quốc.Chu Thượng Vân dặn dò Cảnh Ngôn:- Muốn đi Đan Quốc, từ đây chỉ có một con đường có thể đi. Ở nơi khác đều có trận pháp chặn lại. Trong Đan Quốc cũng không thể xông loạn. Một khi xông nhầm vào trong đại trận thì hậu quả sẽ không thể gánh nổi.Cảnh Ngôn lần đầu tới Đan Quốc nên có rất nhiều chuyện cũng còn không biết. Nếu Cảnh Ngôn tự tiện xông nhầm vào một số cấm địa thì dù là Quận Vương như Chu Thượng Vân cũng rất khó cứu Cảnh Ngôn ra được. Tại Đan Quốc, mặt mũi của Chu Thượng Vân cũng không có mấy tác dụng.Hai người không ngừng trèo lên .Dọc theo đường đi, hai người cũng nhìn thấy rất nhiều võ giả. Có người leo lên trên cũng có người đi xuống dưới. Trong những người này không ít đều là đan sư.Trèo lên hơn một canh giờ, Cảnh Ngôn thấy được một cửa đá thật lớn. Trước cửa đá có một đội thủ vệ mặc giáp trụ màu lam. Khí tức trên người họ hùng hậu, mỗi người đều là võ giả Đạo Linh cảnh. Nhất là người cầm đầu kia, chắc là võ giả Đạo Linh cảnh đỉnh cao.Hai người Cảnh Ngôn đi qua.Người cầm đầu đám thủ vệ kia vươn tay ngăn lại hai người:- Hai vị dừng lại!Sắc mặt gã nghiêm túc nhìn hai người hỏi:- Hai vị có lệnh cư trú của Đan Quốc không?Chu Thượng Vân đáp:- Chúng ta không phải người của Đan Quốc.Vẻ mặt thủ vệ kia không hề dao động, nói:- Người ngoài nếu muốn đi vào Đan Quốc cần giao mười miếng linh thạch cực phẩm làm phí vào cửa.Mười miếng linh thạch cực phẩm?Trong lòng Cảnh Ngôn khẽ run. Cảnh Ngôn không ngờ muốn vào Đan Quốc còn phải giao phí vào cửa. Hơn nữa cái phí đó còn cao tới mười miếng linh thạch cực phẩm.Mười miếng linh thạch cực phẩm tương đương với ba bốn vạn linh thạch bình thường!Tuy với gia sản của Cảnh Ngôn thì hắn cũng không cần quan tâm chút linh thạch ấy nhưng phải biết chỉ riêng phí vào cửa đã cao tới mấy vạn linh thạch rồi.Chậc chậc… Người quản lí Đan Quốc này chỉ dựa vào phí vào cửa kia cũng đủ giàu chảy mỡ.Trong lòng Cảnh Ngôn không ngừng cảm khái.Chu Thượng Vân cười nói:- Chúng ta là bằng hữu của Lý Hưng Lâu đan sư ở Kim Tước Thương Hội.Thủ vệ nhíu mày liếc Chu Thượng Vân một cái mới lắc đầu nói:- Vậy hai người các ngươi phải đợi người các ngươi nói tới đón các ngươi mới được.- Chúng ta chờ một lát vậy.Chu Thượng Vân mang Cảnh Ngôn đi sang một bên rồi nói với Cảnh Ngôn:- Lý Hưng Lâu đan sư hẳn một lát nữa sẽ đi ra đón chúng ta. Chúng ta đợi một chút là được.- Ừ, không nóng nảy.Cảnh Ngôn gật đầu:- Quận Vương đại nhân, chẳng lẽ chúng ta quen người Đan Quốc liền không cần giao nộp phí vào cửa kia sao? Hết chương 516.



Bạn cần đăng nhập để bình luận