Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 673. Thôi Thôi



Chương 673. Thôi Thôi



Chỉ nói tài liệu dùng cho ba đại trận Đông Lâm thành, những tài liệu cao cấp quý giá nhất toàn là một mình Cảnh Ngôn lấy ra. Nhóm Cảnh Thiên Anh lo chuẩn bị một đống tài liệu cơ bản. Chu Thượng Vân hỗ trợ tìm tài liệu không đến mức đỉnh cấp.Nếu muốn bày ba trận pháp cỡ lớn trong Lam Khúc quận thành thì hao phí tài liệu nhiều đến mức Quận Vương phủ không lấy ra nổi.Nghĩ đến đây Chu Thượng Vân nhụt chí.Cảnh Ngôn thấy nét mặt Chu Thượng Vân thay đổi, cười hỏi: - Quận Vương đại nhân, trận pháp của Quận Vương phủ là đẳng cấp gì?Chu Thượng Vân trả lời:- Quận Vương phủ hiện có một trận pháp phòng ngự trung cấp, một trận pháp công kích cấp thấp.Cảnh Ngôn gật đầu nói: - Ưm, bày trận pháp cao cấp nguyên Lam Khúc quận thành thì không hiện thực, nhưng ta có thể bày chút trận pháp cao cấp cho Quận Vương phủ.Chu Thượng Vân nghe vậy mừng rỡ.Chu Thượng Vân cảm thấy đề ngghị của Cảnh Ngôn rất tốt, không thể phòng hộ nguyên Lam Khúc quận thành thì phòng hộ Quận Vương phủ là lựa chọn không tệ.Chu Thượng Vân mừng rỡ nói: - Vậy ta cảm tạ Cảnh Ngôn trước, ta sẽ nhanh chóng chuẩn bị các loại tài liệu cần thiết.Cảnh Ngôn phất tay nói: - Quận Vương đại nhân không cần khách sáo với ta như vậy.Cảnh Ngôn nhìn sang Mộ Liên Thiên:- Liên Thiên lão ca thấy bày một đại trận phòng ngự cao cấp ở phủ tổng quản được không?Mộ Liên Thiên sửng sốt, nhíu mày nói: - Phủ tổng quản? Chắc không cần đâu.Phủ tổng quản của gã chỉ có một trận pháp cấp thấp, ngang ngửa trận pháp thủ hộ của một số gia tộc trong Lam Khúc quận thành.Cảnh Ngôn cười nói: - Phòng trước khỏi lo.Bày trận pháp cao cấp trong một tòa trạch viện bớt hao tài liệu hơn nhiều. Với tài lực của Cảnh Ngôn bày mấy trận pháp cao cấp trong Quận Vương phủ, phủ tổng quản không đáng gì. Hơn nữa Cảnh Ngôn đã là võ giả Đạo Hoàng cảnh, tài liệu bình thường không có ích gì với hắn. Giờ Cảnh Ngôn cần thần tinh, hồn tinh Kim Văn, hắn dùng linh thạch cực phẩm cũng chỉ được hiệu quả bình thường.Cảnh Ngôn đã không chú trọng tài nguyên bình thường nữa, tầm mắt cao nên đây là lẽ tất nhiên.Cảnh Ngôn nhìn Hồ Đông Hạc đứng một bên luôn im lặng:- Đông Hạc lão ca đừng chỉ nhìn thôi.Mấy tháng trước Hồ Đông Hạc từ Đan Quốc đến Đông Lâm thành, giờ chưa về.Hồ Đông Hạc xoe tròn mắt hỏi: - Đừng nói là Cảnh Ngôn kêu ta công kích đại trận thành thị?Cảnh Ngôn nói: - Lão ca thật là tâm linh trong suốt, ta chưa nói đã biết suy nghĩ của ta. Đúng vậy, ta muốn nhờ lão ca công kích đại trận phòng ngự này thử.Hồ Đông Hạc gật đầu nói: - Được rồi, ta cũng muốn nhìn xem uy lực của đại trận này thế nào.Hồ Đông Hạc không giỏi Võ Đạo nhưng là cường giả Đạo Hoàng cảnh trăm phần trăm.Thấy Hồ Đông Hạc sắp ra tay đám người Chu Thượng Vân hơi lùi lại. Cả nhóm lộ vẻ tò mò, vừa rồi họ công kích đại trận không tạo thành chút áp lực, nay võ giả Đạo Hoàng cảnh ra tay thì đại trận có thay đổi gì không?Đám người Chu Thượng Vân cẩn thận nhìn.Hồ Đông Hạc vận chuyển nguyên khí, giơ tay lên, một luồng sáng vàng bay ra từ lòng bàn tay.Hồ Đông Hạc khẽ quát:- Đi!Chưởng ấn màu vàng ngưng tụ trong không gian vỗ mạnh xuống màn sáng đại trận phòng ngự.Ong ong ong ong ong! Năng lượng hùng hồn khuếch tán.Ba người Chu Thượng Vân biến sắc mặt, mấy tháng trước họ chính mắt thấy Cảnh Ngôn và Cổ Mặc đánh nhau, cảm nhận sâu sắc lực lượng võ giả Đạo Hoàng cảnh nhưng nhìn Hồ Đông Hạc ra tay vẫn bị rung động.Sức mạnh của võ giả Đạo Hoàng cảnh thật là khủng bố không gì sánh bằng, võ giả Đạo Vương cảnh không thể ngay mặt chống lại.Ầm ầm ầm ầm ầm! Khi chưởng ấn màu vàng vỗ vào đại trận phòng ngự thì từng đợt sóng gợn chói mắt lan tràn bốn phương tám hướng. Từng mảnh vầng sáng lấp lánh trên bầu trời Đông Lâm thành.Con ngươi Hồ Đông Hạc co rút:- A? Hồ Đông Hạc là người công kích đại trận nên cảm nhận sâu sắc nhất, lão cảm giác rõ ràng đòn công kích bị đại trận tiêu trừ hoàn toàn.Quả nhiên giây lát sau đại trận tĩnh lặng trở lại, không có dấu hiệu bị phá hoại.Cảnh Thiên Anh ra khỏi mặt đất, thấy cảnh Hồ Đông Hạc công kích và đại trận ngăn cản.Cảnh Thiên Anh kích động thầm nghĩ: - Lợi hại, quá lợi hại! Cảnh Ngôn bày đại trận thật là mạnh, có trận pháp như vậy bảo vệ thì Đông Lâm thành phòng thủ kiên cố, có bao nhiêu võ giả Đạo Hoàng cảnh đến cũng không sợ!Cảnh Ngôn cố ý khó hiểu hỏi Hồ Đông Hạc:- Lão ca chưa dốc hết sức sao? Nhớ đừng nhẹ tay, cứ thoải mái tấn công đi.Mặt già đỏ ửng, nói thật thì Hồ Đông Hạc đã tăng nguyên khí lên đến cực hạn, chỉ kém không dùng bí pháp.Hồ Đông Hạc cố ý ra vẻ không phục nói: - Cảnh Ngôn lão đệ đừng gấp, lần này ta công kích hết sức đây, khi đó lỡ làm hỏng đại trận của lão đệ nhớ đừng đòi ta bồi thường.Cảnh Ngôn rối rít xua tay nói: - Lão ca cứ ra tay đi, đại trận bị hỏng ta tuyệt đối không bắt đền.Hồ Đông Hạc lại công kích, lần này lão đẩy nguyên khí đến cực hạn, thi triển võ học và bí pháp cùng lúc.Ầm! Ầm ầm ầm ầm ầm! Mấy giây sau năng lượng công kích tán đi, đại trận phòng ngự vẫn vững vàng như đá.Hồ Đông Hạc như bị đả kích hậm hực nói: - Thôi thôi, ta bó tay rồi.Đám người Chu Thượng Vân lại bị chấn động, chép miệng liên tục.Cảnh Ngôn khá vừa lòng đại trận đã bày ra:- Năng lực phòng hộ của đại trận không tệ, cứ vậy đi.Cảnh Thiên Anh ở bên dưới mắt lấp lánh hỏi Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn, mới chỉ thử đại trận phòng ngự, có thử luôn đại trận công kích và đại trận trói buộc không?Đại trận trói buộc tức là khốn trận.Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Không cần, đại trận công kích và khốn trận rất nguy hiểm, thôi đừng tùy tiện thử.Cảnh Thiên Anh nghe vậy thấy có lý.Uy lực đại trận phòng ngự đã lớn như vậy thì đại trận công kích, khốn trận sao kém hơn được? Thử hai trận này không giống như đại trận phòng ngự, vì đại trận phòng ngự bị động nhận công kích, còn đại trận công kích và khốn trận mà mở ra không chừng chết người.Cảnh Ngôn nói với Cảnh Thiên Anh:- Tứ trưởng lão, đóng đại trận phòng ngự đi.Sau khi đóng đại trận mọi người trở về phủ thành chủ.Tất cả vào phòng, khuôn mặt Hồ Đông Hạc nghiêm túc hỏi Cảnh Ngôn: - Cảnh Ngôn, đã bài bố đại trận xong, bước tiếp theo ngươi tính thế nào?Hồ Đông Hạc biết việc giữa Cảnh Ngôn và Cổ gia sẽ không tạm dừng tại đây. Cổ gia chưa có động tác gì nhưng chắc chắn đang chuẩn bị, Cảnh Ngôn không thể nào muốn hóa thù thành bạn với Cổ gia. Hết chương 673.



Bạn cần đăng nhập để bình luận