Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 394. Tiền Mất Tật Mang



Chương 394. Tiền Mất Tật Mang



Văn Lam, Văn Tùng lộ ánh mắt mong chờ.Văn gia đã trả giá rất nhiều vì khống chế Đông Lâm thành, nhưng miễn là thành công thì mọi thứ đáng giá. Chờ đánh đổ Cảnh gia, tài nguyên sản xuất trong địa vực Đông Lâm thành có thể trích ra nhiều lợi nhuận cho Văn gia. Kinh doanh mấy chục năm, trăm năm sẽ bù đắp lại cái giá Văn gia bỏ ra cho lần này.Chu Thượng Vân nhìn hai người, chậm rãi nói: - Văn tộc trưởng, ta đã xác định nhân tuyển thành chủ Đông Lâm thành là trưởng lão Cảnh gia Đông Lâm thành, Cảnh Thiên Anh.Ong ong ong ong ong! Khóe môi nhếch cao đông cứng trên mặt Văn Lam, đầu óc trống rỗng.Có ý gì? Chuyện gì chứ?Chẳng phải đã nói rồi, xác định là trưởng lão Văn gia Văn Tùng đảm nhiệm thành chủ Đông Lâm thành sao? Tại sao bây giờ thay đổi, thành trưởng lão Cảnh gia? Bà nội nó thế là sao?Văn Lam rất rõ ràng Quận Vương Chu Thượng Vân nên biết tại sao Văn gia kiên trì khống chế Đông Lâm thành, là vì đối phó Cảnh gia. Nhưng bây giờ Quận Vương trực tiếp nhâm mệnh trưởng lão Cảnh gia làm thành chủ Đông Lâm thành.Chẳng khác nào vã mặt Văn gia.Có thể tưởng tượng khi tin tức truyền ra, thế lực lớn nhỏ trong Lam Khúc quận thành sẽ xem đây là trò cười giễu cợt Văn gia.Văn Lam ngây người hồi lâu rồi hít sâu nhìn Chu Thượng Vân.Trưởng lão Văn gia Văn Tùng đảo tới đảo lui từ Văn Lam sang Chu Thượng Vân.Thành chủ của ta đâu?Chức vị thành chủ của ta đâu!?Văn Tùng rất muốn tức giận rít gào chất vấn Chu Thượng Vân, nhưng gã chưa mết hết lý trí. Văn Tùng biết rõ tính tình Chu Thượng Vân không hiền hòa, lỡ chọc giận Chu Thượng Vân đập một phát thì gã không chắc mình sống tiếp. Chu Thượng Vân có đập chết gã thì Văn gia cũng không thể, không dám báo thù cho gã.Văn Lam hít sâu cố gắng tỉnh táo lại:- Quận Vương đại nhân, ta hơi khó hiểu.Chu Thượng Vân nhướng mày hỏi: - Văn tộc trưởng có chỗ nào khó hiểu?Chu Thượng Vân sớm đoán được Văn gia sẽ không im lặng nhận kết quả này.Văn Lam cố gắng nhẹ giọng hỏi: - Quận Vương đại nhân, tuy lúc trước đại nhân không chính miệng nói nhâm mệnh trưởng lão Văn gia Văn Tùng làm thành chủ Đông Lâm thành, nhưng chúng ta đều biết chuyện này trên cơ bản xem như xác định rồi. Ta không hiểu là tại sao Quận Vương đại nhân đột nhiên đổi ý nhâm mệnh người Cảnh gia thành thành chủ Đông Lâm thành?Văn Lam dù gì là tộc trưởng thế gia Văn gia, tuy hơi yếu thế trước mặt Quận Vương nhưng chưa đến mức không dám hé răng.Chu Thượng Vân lắc đầu nói: - Về chuyện này thì hai ngày nay ta ngẫm nghĩ kỹ lại, cho rằng trưởng lão Văn Tùng không quá thích hợp đảm nhiệm thành chủ Đông Lâm thành.Văn Lam không cam lòng có cãi:- Quận Vương đại nhân, mới trước đó Đông Lâm thành xảy ra đại chiến, Cảnh gia và Triệu gia chém giết, chết mấy trăm hàng ngàn võ giả. Nếu nhâm mệnh trưởng lão Cảnh gia đảm nhiệm thành chủ Đông Lâm thành thì sau này Đông Lâm thành sẽ loạn lớn!Chu Thượng Vân cười nói: - Vấn đề này chưa xảy ra nên ai cũng không thể xác định nó sẽ diễn ra. Nếu Đông Lâm thành gặp loạn lớn chắc chắn ta sẽ có hành động tiếp theo. Nhưng có một điều ta phải nói rõ với Văn tộc trưởng, Văn gia tốt nhất đừng nhúng tay vào chuyện Đông Lâm thành. Nếu để ta biết Văn gia âm thầm trả thù Cảnh gia Đông Lâm thành thì ta sẽ không bỏ qua! Ta cần Đông Lâm thành ổn định lại, phát triển lớn mạnh!Nghe Chu Thượng Vân nói lời này tim Văn Lam rớt cái bịch.Rõ ràng Chu Thượng Vân đã quyết định, Văn Lam có nói toạc mồm cũng không thể thay đổi suy nghĩ trong gã.Văn Lam nghĩ một đằng nói một nẻo: - Nếu Quận Vương đại nhân có quyết định vậy ta không thể nói gì hơn, hy vọng Đông Lâm thành ngày càng tốt hơn.Văn Lam đứng dậy từ biệt:- Quận Vương đại nhân, chúng ta xin cáo từ.Văn Lam không muốn ở trong Quận Vương phủ thêm giây phút nào nữa.Văn Tùng đứng dậy, hai người một trước một sau đi ra phòng tiếp khách, rời khỏi Quận Vương phủ.Ra Quận Vương phủ, Văn Tùng không kiềm được hỏi Văn Lam:- Chuyện này là sao hả tộc trưởng? Tại sao Quận Vương đột nhiên đổi ý?Văn Lam ôm một bụng tức giận, nghe Văn Tùng hỏi thì hằn học đáp lại:- Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?Văn Lam thật sự không biết, cũng rất thắc mắc.Hai người đầy khó hiểu về gia tộc.Văn Lam kêu các trưởng lão Văn gia lại thông báo chuyện này. Các trưởng lão Văn gia nghe xong xoe tròn mắt, bất mãn rít gào:- Quận Vương đang làm cái gì vậy?- Tưởng Văn gia chúng ta dễ ăn hiếp sao?- Văn gia trả giá lớn mới khiến mấy thế gia ủng hộ, Quận Vương một câu nói trực tiếp phủ quyết là sao?Lần này Văn gia trả giá rất lớn nhưng cuối cùng đổi lấy kết quả như vậy? Tuyệt đối không thể giấu nhẹm tin tức này, không tới một ngày nguyên Lam Khúc quận thành đều biết, những tiếng giễu cợt sẽ vang lên khắp phố phường.Đại trưởng lão Văn gia trầm ngâm nói: - Quận Vương đổi ý chắc chắn có nguyên nhân, hơn nữa thành chủ mới là người của Cảnh gia. Xem ra nguyên nhân làm Quận Vương đổi ý liên quan đến Cảnh gia.Đại trưởng lão Văn gia xem như trí nang của gia tộc, lúc các trưởng lão khác bừng bừng lửa giận thì người này bình tĩnh phân tích.Văn Lam xanh mặt quát:- Tra! Nhất định phải tra rõ! Ta muốn biết là nguyên nhân gì khiến Chu Thượng Vân đổi ý!Hộ vệ áo đen Văn gia từ bên ngoài đi vào:- Tộc trưởng, phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư Hứa Đông đến!Văn Lam mắt lóe tia sáng:- Phó hội trưởng Hứa Đông? Mau mời vào!Lát sau Hứa Đông vào phòng.Đám người Văn Lam chắp tay chào, hết sức khách sáo:- Hứa Đông tiên sinh.Hứa Đông là đan sư ngũ giai, vừa là phó hội trưởng Hiệp Hội Đan Sư, ngày thường Văn gia quen thân với Hứa Đông.Hứa Đông đáp lễ:- Văn tộc trưởng, các vị trưởng lão Văn gia.Hứa Đông nhìn ra không khí khác lạ trong phòng, nhưng lão không quá bất ngờ. Vì Hứa Đông cũng nhận được tin tức, biết nhân tuyển thành chủ Đông Lâm thành đổi thành người của Cảnh gia.Văn gia biết thành chủ Đông Lâm thành bị đổi chắc chắn cực kỳ khó chịu.Văn Lam mời Hứa Đông ngồi, khách sáo hỏi: - Hứa Đông tiên sinh đến đây có chuyện gì?Hứa Đông nhướng chân mày ung dung nói: - Cũng không có việc gì, nghe đâu Quận Vương đại nhân nhâm mệnh người Cảnh gia tên Cảnh Thiên Anh làm thành chủ Đông Lâm thành.Một trưởng lão Văn gia trầm giọng hỏi: - Hứa Đông tiên sinh chắc không phải đến xem trò cười của Văn gia chúng ta đi?Hứa Đông cười cười, không phật lòng trước giọng điệu của trưởng lão Văn gia này:- Đương nhiên không phải! Ta chỉ cảm thấy có lẽ các vị chưa biết tại sao Quận Vương đại nhân bỗng thay đổi quyết định. Hết chương 394.



Bạn cần đăng nhập để bình luận