Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 464. Tái Chiến Với Đạo Sư Cảnh



Chương 464. Tái Chiến Với Đạo Sư Cảnh



Từ lúc Cảnh Ngôn núp vào Càn Khôn không gian đến nay đã qua hai mươi ngày.Phải công nhận sự kiên nhẫn của Ân Tiên Sinh hơn xa sát thủ khác. Hai mươi ngày qua Ân Tiên Sinh không bỏ cuộc, vẫn cẩn thận tìm kiếm chỗ Cảnh Ngôn ẩn náu.Có xu hướng không tìm ra chỗ ẩn náu của Cảnh Ngôn quyết không rời đi.Cảnh Ngôn nghe Thiên Thủy nói Ân Tiên Sinh còn ở ngoài không gian Càn Khôn Giới, hắn cười khổ cảm thán. May mắn hắn thành công thăng cấp Đạo Linh cảnh đỉnh, nếu không có Thần Đạo Đan phụ trợ trong thời gian ngắn tăng lên cảnh giới thì hắn sẽ bị Ân Tiên Sinh chặn ở cửa không biết bao lâu mới ra được.Chỉ bị chặn trong Càn Khôn không gian là việc nhỏ, quan trọng là lỡ bị Ân Tiên Sinh phát hiện Càn Khôn không gian thì vấn đề nghiêm trọng. Dù Ân Tiên Sinh không thể luyện hóa nắm giữ Càn Khôn không gian, nhưng y có thể phát tán tin tức ra ngoài. Bị đám đại năng biết tin Cảnh Ngôn sẽ không có một ngày bình yên.Nhưng giờ Cảnh Ngôn đã thành cường giả Đạo Linh cảnh đỉnh, đối mặt võ giả như Ân Tiên Sinh hắn có sức chiến một trận. Chỉ cần giết Ân Tiên Sinh thì không cần lo bị lộ Càn Khôn không gian.Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng:- Đã đến lúc đi gặp vương bài Ám Dạ Ân Tiên Sinh.Cảnh Ngôn động ý niệm rời khỏi Càn Khôn không gian, lại xuất hiện trước mặt Ân Tiên Sinh.Ân Tiên Sinh đang kiểm tra lần thứ chín mươi chín không gian này, ai ngờ Cảnh Ngôn đột nhiên hiện ra làm y ngây người một chốc. Ân Tiên Sinh tự tin khẳng định Cảnh Ngôn trốn vào trân bảo động phủ, vì vậy y mới kiên nhẫn quanh quẩn tìm kiếm tại đây. Ân Tiên Sinh đã quyết định khi nào chưa tìm ra trân bảo động phủ thì không bỏ cuộc.Cảnh Ngôn xuất hiện từ trân bảo động phủ làm Ân Tiên Sinh bất ngờ, nhưng y ngây người chỉ chốc lát sau đó tỉnh táo lại, mắt xanh ngắt nhìn Cảnh Ngôn.Giọng Ân Tiên Sinh quái dị vang lên:- Cảnh Ngôn, quả nhiên trên người của ngươi có trân bảo động phủ!Cảnh Ngôn hiện ra làm Ân Tiên Sinh mừng hớn hở, vì lúc trước y chỉ nắm chắc năm mươi phần trăm hắn có trân bảo động phủ, giờ thì y gần như xác định trăm phần trăm.Cảnh Ngôn không đáp lại Ân Tiên Sinh, hắn cảm thán rằng: - Chậc chậc, đã qua hai mươi ngày mà Ân Tiên Sinh chưa ra khỏi đây.Trên gò má xanh của Ân Tiên Sinh lộ nụ cười âm trầm quỷ quái:- Vì báu vật động phủ, hai mươi ngày có là gì? Dù hai mươi tháng, hai mươi năm ta vẫn chờ được!Ân Tiên Sinh cho rằng trân bảo động phủ của Cảnh Ngôn đã là vật trong túi của y. Ân Tiên Sinh vận chuyển nguyên khí cảm ứng bốn phía, cũng tỏa định gắt gao hơi thở của Cảnh Ngôn, nếu hắn lại núp vào trân bảo động phủ thì y sẽ thu nhỏ phạm vi tìm kiếm chính xác hơn, vậy là y sẽ tìm ra trân bảo động phủ mà Cảnh Ngôn ẩn náu.Nhưng lần này Cảnh Ngôn xuất hiện không định lại núp vào Càn Khôn không gian.Ân Tiên Sinh nhìn Cảnh Ngôn, đưa ra giao dịch:- Cảnh Ngôn, trân bảo động phủ không phải thứ ngươi nên chiếm lấy, dù là ta cũng không thể giữ được nó. Nhưng ta có thể dùng trân bảo động phủ đổi lấy một ít tài nguyên cần thiết, nếu ngươi đưa nó cho ta thì ta sẽ tha mạng cho ngươi.Ân Tiên Sinh sợ Cảnh Ngôn lại núp trong trân bảo động phủ, y sẽ tốn nhiều thời gian và công sức. Nên Ân Tiên Sinh mới đưa ra giao dịch như vậy, nếu Cảnh Ngôn chịu từ bỏ trân bảo động phủ đổi lấy mạng sống của mình.Cảnh Ngôn cười lắc đầu nói: - Ha ha, không thể nào.Ân Tiên Sinh mắt lóe tia sáng sắc bén, đoản kiếm đen chém mạnh vào Cảnh Ngôn:- Vậy hết cách, đành giết ngươi trước!Cảnh Ngôn dứt khoát vung Thiên Hỏa kiếm với kiếm quang đỏ khiếp người nghênh đón kiếm quang đen.Trên vùng hoang dã này vang tiếng nổ điếc tai nhức óc.Nhưng hoang dã vắng vẻ hiu quạnh, hai người đánh nhau có gây tiếng nổ lớn hơn nữa cũng sẽ không làm người thứ ba chú ý.Kiếm quang đen và đỏ va chạm, tình hình lần này thay đổi lớn so với đợt trước hai người đánh nhau. Lúc trước Cảnh Ngôn thi triển Thánh Quang kiếm pháp hình thành kiếm quang chỉ có thể chống cự một khoảnh khắc trước kiếm quang của Ân Tiên Sinh rồi tán loạn. Lần này kiếm quang của hai người nghiền áp nhau vài giây sau đó tan biến.Lực lượng nghiền áp kinh người hất Cảnh Ngôn và Ân Tiên Sinh bay ngược ra.Cảnh Ngôn lại bị chấn hộc máu:- Phụt! Ân Tiên Sinh quá mạnh, dù Cảnh Ngôn đến tu vi Đạo Linh cảnh đỉnh khi đấu với y vẫn không chiếm lợi.Mắt Cảnh Ngôn lóe tia kinh sợ nhìn hướng Ân Tiên Sinh bị đánh bay ra.Ân Tiên Sinh không dễ chịu gì, y cũng hộc máu, bay ngược ra mấy chục thước mới ổn định thân thể.Ân Tiên Sinh cực kỳ giật mình nghiến răng nhìn Cảnh Ngôn:- Sao có thể như vậy? Ân Tiên Sinh không cách nào tưởng tượng vì sao thực lực của Cảnh Ngôn trong hai mươi ngày ngắn ngủi tăng cao nhiều đến vậy.Hai mươi ngày trước Ân Tiên Sinh đánh với Cảnh Ngôn, tuy không thể diệt gọn hắn nhưng Cảnh Ngôn không có sức đánh lại y. Hai mươi ngày ngắn ngủi Cảnh Ngôn đã tăng thực lực lên đến trình độ không thua gì Ân Tiên Sinh.Sao có thể?Nếu không thấy tận mắt, tự mình chứng kiến Ân Tiên Sinh tuyệt đối không tin có chuyện như vậy. Cảnh Ngôn quá tà môn.Ân Tiên Sinh hít sâu đè nén nỗi lòng rung động, thầm nghĩ: - Tiểu tử này còn là tu vi Đạo Linh cảnh, chưa thăng cấp Đạo Sư cảnh nhưng lực công kích của hắn không yếu hơn ta, có thể tổn thương ta!Kinh mạch Võ Đạo toàn thân truyền đến đau rát làm Ân Tiên Sinh nhíu chặt mày. Một lần võ học va chạm làm thân thể y bị thương, đương nhiên Cảnh Ngôn cũng không bị nhẹ hơn y.Cảnh Ngôn nhếch mép nhìn Ân Tiên Sinh:- Ân Tiên Sinh, xem ra ngươi muốn giết ta không dễ như tưởng tượng, đúng không?Cảnh Ngôn thật sự bị thương, nhưng có Thuần Dương Linh Thể chữa lành chút vết thương không đáng gì, khi hắn nói chuyện hầu như vết thương đã khép.Cảnh Ngôn cho rằng Ân Tiên Sinh không có nhiều khả năng được bí pháp luyện thể như Cửu Dương Liên Thiên. Theo như Chu Thiên lão gia tử nói bí pháp Cửu Dương Liên Thiên là bí pháp luyện thể đẳng cấp đỉnh cao trên đại lục, võ giả cỡ như Ân Tiên Sinh rất khó kiếm được bí pháp đỉnh cao như thế. Hết chương 464.



Bạn cần đăng nhập để bình luận