Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 763. Cứu Ngươi Ra Ngoài



Chương 763. Cứu Ngươi Ra Ngoài



Lão nhân Đạo Vương cảnh này tên Cổ Doanh Phương, là trưởng lão của Cổ gia, trong gia tộc địa vị coi như cao, muốn gió được gió muốn mưa được mưa. Nhưng ba mươi mấy năm nay Cổ Doanh Phương bị lão tổ Cổ gia tự mình dặn phải canh giữ địa lao chết tiệt này.Trong địa lao chỉ có một tù phạm, hơn ba mươi năm qua chưa có tù phạm thứ hai bị đưa đến nơi này. Tức là Cổ Doanh Phương đường đường là trưởng lão Cổ gia công tác duy nhất là canh giữ tù phạm nửa chết nửa sống này.Dĩ nhiên Cổ Doanh Phương tức giận rồi.Cổ Doanh Phương không chỉ một lần muốn giết tù phạm này, lão nghĩ tù phạm chết thì mình có thể rời đi, nhưng cuối cùng lão không có lá gan đó. Vì lão tổ Cổ Vạn Toàn từng nghiêm khắc dặn dò phải để tù phạm sống. Người này sống Cổ Doanh Phương phải luôn ở đây canh giữ, hàng ngày đưa cơm.Thứ đen thui dính đặc trong bồn cơm không biết là cái gì.Cổ Doanh Phương quát mắng:- Thằng khốn nạn mau ăn đi!Cổ Doanh Phương không biết tù phạm này là Cảnh Lục Nam, cũng không biết Cảnh Ngôn danh chấn Thiên Nguyên đại lục là nhi tử của Cảnh Lục Nam.Lão tổ Cổ gia chưa từng nói chút gì về thân phận của Cảnh Lục Nam cho Cổ Doanh Phương nghe.Cảnh Lục Nam ngồi xếp bằng mắt nhúc nhích nhìn Cổ Doanh Phương ở không xa, ánh mắt khinh miệt.Cảnh Lục Nam giơ tay lên bưng bồn cơm, tiếng xiềng xích leng keng vang lên.Một sợi xích thô cỡ cánh tay xuyên qauh xương vai Cảnh Lục Nam.Cảnh Lục Nam định ăn không biết là thứ gì trong bồn cơm này, mấy năm nay gã luôn ăn thức ăn heo chó cũng không ăn.Vì Cảnh Lục Nam muốn sống, gã phải sống sót.Hơn mười năm trước Cổ Vạn Toàn tự mình đến một lần nói cho gã biết nhi tử Cảnh Ngôn đã chết. Khi đó Cảnh Lục Nam suýt dập tắt tín niệm sống sót, không còn chút hy vọng, cảm thấy kéo dài hơi tàn tiếp tục chẳng có ý nghĩa gì.Nhưng phút cuối Cảnh Lục Nam thay đổi suy nghĩ, gã muốn sống tiếp, sống là có hy vọng. Cảnh Lục Nam vững tin mình sớm muộn gì sẽ ra ngoài, rời khỏi lao tù này. Miễn gã không chết thì sẽ tìm mọi cách báo thù cho nhi tử.Động lực chống đỡ Cảnh Lục Nam sống sót là thù hận, căm hờn với Cổ gia.Một người lặng lẽ từ lối vào địa lao đi tới.Người đến là Cảnh Ngôn mặc trường bào màu xanh.Lúc Cảnh Ngôn ở ngoài trạch viện, thần hồn bao trùm trong vài giây hắn liền phát hiện địa lao kỳ lạ, cũng nhìn thấy bộ dạng của phụ thân Cảnh Lục Nam.Cảnh Ngôn không có nhiều ấn tượng với phụ thân, sớm quên mặt mũi. Nhưng khi thần hồn của hắn tiếp xúc Cảnh Lục Nam thì hắn biết người này là phụ thân ruột của mình, cảm giác huyết mạch liền nhau đó rõ ràng mà sâu tận xương.Lửa giận lan tràn trong lòng Cảnh Ngôn, trước khi dến hắn đã chuẩn bị tâm lý, biết tình cảnh của phụ thân sẽ không quá tốt. Nhưng khi thấy tận mắt cảnh trong địa lao Cảnh Ngôn không cách nào kiềm nén cơn giận, thô bạo sắp vùng thoát khỏi lồng ngực.Cảnh Ngôn vào trạch viện, đến địa lao, dọc đường gặp người Cổ gia đều bị hắn lặng lẽ giết. Võ giả Đạo Linh cảnh hay Đạo Sư cảnh, hoặc Đạo Vương cảnh đều có kết cục như nhau, không ai đỡ được thần niệm mang theo uy năng kiếm ý của Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn đến trước lao tù.Cổ Doanh Phương mới phản ứng lại, ánh mắt vừa kinh vừa giận nhìn Cảnh Ngôn:- Ngươi . . . ngươi là ai?Mãi khi Cảnh Ngôn đến trước mặt Cổ Doanh Phương mới phát hiện ra, trước đó lão không có chút cảm ứng, không biết Cảnh Ngôn đi vào từ khi nào.Người này rất lạ mắt, hiển nhiên không phải người Cổ gia trong trạch viện.Đầu óc Cổ Doanh Phương xoay chuyển nhanh, lòng thầm kinh ngạc.Cảnh Lục Nam ngước mắt lên, hơi ngạc nhiên nhìn Cảnh Ngôn.Mặt mày Cảnh Ngôn khác lúc hai, ba tuổi, Cảnh Lục Nam không nhận ra. Hơn nữa Cảnh Lục Nam từ mười mấy năm trước đã nghĩ Cảnh Ngôn chết rồi, bây giờ càng không thể tưởng tượng người xuất hiện trước mặt mình sẽ là Cảnh Ngôn.Nếu không phải người Cổ gia này kinh kêu Cảnh Lục Nam còn tưởng thanh niên cũng là ai đó trong Cổ gia.Cảnh Lục Nam không nhận ra Cảnh Ngôn nhưng cảm thấy hắn hơi quen, không xa lạ, hình như gặp ở đâu mà lão không nhớ.Cảnh Ngôn nhìn Cổ Doanh Phương, giọng lạnh lùng hỏi: - Trưởng lão Cổ gia? Võ giả Đạo Vương cảnh đỉnh?Cổ Doanh Phương xua tan nỗi giật mình ban đầu, thái độ hung hăng quát:- Ngươi biết thì tốt rồi! Tiểu tử là ai? Vào bằng cách nào?Nếu Cổ Doanh Phương biết Cảnh Ngôn một đường từ bên ngoài giết vào sẽ không bình tĩnh như vậy. Cổ Doanh Phương nghĩ đến một khả năng là Cảnh Ngôn được ai đó trong trạch viện mang vào. Cổ Doanh Phương nghĩ nát óc cũng không ngờ Cảnh Ngôn xông thẳng vào.Nơi này là Đông Quan quận thành, địa bàn của Cổ gia, ai dám gây sự trong địa bàn Cổ gia? Ciệc này mấy trăm năm, ngàn năm cũng không xảy ra một lần.Mắt Cổ Doanh Phương lấp lóe tia hung ác:- Tiểu tử tốt nhất khai thật đi, cho ta biết là ai dẫn ngươi vào trạch viện! Ngươi khai ra ta sẽ tha cho một mạng.Dám dẫn người ngoài vào trạch viện, Cổ Doanh Phương tuyệt đối không tha cho người đó, điều tra ra rồi sẽ phạt nặng, còn thanh niên này cũng phải chết.Cảnh Ngôn lạnh nhạt báo tên: - Không ai mang ta vào, ta tự vào, và tên của ta gọi là Cảnh Ngôn.Cổ Doanh Phương nói một nửa chợt nhận ra tên Cảnh Ngôn:- Ngươi tự đi vào? Ha ha, tiểu tử miệng cứng lắm, nhưng . . . khoan, ngươi nói cái gì? Ngươi tên gì?Cảnh Ngôn?Cái tên này trên Thiên Nguyên đại lục hiện nay không ai không biết.Cảnh Ngôn cũng là tử địch của Cổ gia, lão tổ Cổ Vạn Toàn cũng bó tay với hắn.Cổ Doanh Phương ngạc nhiên nghi ngờ nhìn Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn này sẽ không là Cảnh Ngôn trong tin đồn đi?Cổ Doanh Phương không gặp mặt Cảnh Ngôn nhưng nghe nói rất nhiều, thanh niên trước mặt lão so với hình tượng Cảnh Ngôn trong tin đồn, trái tim lão run lên. Vì người trước mặt giống hệt Cảnh Ngôn trong tin đồn.- Cảnh . . . Cảnh Ngôn?Choang!Một tiếng vang khẽ, bồn cơm đen thui trong tay Cảnh Lục Nam rớt xuống.Cảnh Lục Nam hít thở nặng nề nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm.Giọng Cảnh Ngôn bình tĩnh chất chứa tình cảm dào dạt:- Là nhi đây phụ thân, nhi đến cứu phụ thân ra ngoài! Hết chương 763.



Bạn cần đăng nhập để bình luận