Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 432. Thành Chủ Đến



Chương 432. Thành Chủ Đến



Cảnh Ngôn liếc mắt đám người Tống gia bên dưới, nhìn nét mặt của họ, nghe tiếng hét của họ.Hình như đám người Tống gia đều cho rằng lão tộc trưởng đã chết, không ngờ lão chưa chết, luôn ẩn ở chỗ sâu trong trạch viện.Biết thân phận của lão nhân biểu tình của Cảnh Ngôn càng cảnh giác hơn. Nếu đối phương là lão tộc trưởng Tống gia, Cảnh Ngôn giết nhiều cường giả Tống gia, e rằng khó hòa bình.Cường giả Tiên Thiên Tống gia kéo dài hơi tàn thi nhau quát to: - Lão tộc trưởng! Hãy giết hắn! Giết súc sinh tên Cảnh Ngôn!- Đúng, giết hắn! Tên khốn này giết mười mấy võ giả Tiên Thiên Tống gia ta, tộc trưởng cũng . . . chết trận!- Xin lão tộc trưởng ra tay tiêu diệt Cảnh Ngôn!Ánh mắt của họ hận không thể ăn tươi nuốt sống Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn lạnh lùng cười, người chỉ biết mắng người thì không thể giết ai.Lưu tộc trưởng, Hồ tộc trưởng đứng trên bầu trời ngoài trạch viện Tống gia thấy lão tộc trưởng Tống gia xuất hiện cũng xoe tròn mắt. Hai người đều cho rằng lão tộc trưởng đã chết, giờ lão xuất hiện giống như thấy quỷ sống.Tống Trung Sơn nhận vị trí tộc trưởng Tống gia đã hơn trăm năm. Từ bảy, tám chục năm trước lão tộc trưởng Tống gia không còn xuất hiện trước mặt người Hạo Phong thành, mọi người cho rằng lão đã chết.Trăm năm trước lão tộc trưởng Tống gia thực lực cực mạnh, Tống gia có thể trở thành gia tộc số một Hạo Phong thành không phải vì Tống Trung Sơn mà là do lão tộc trưởng.Hơn trăm năm qua đi, tu vi của lão tộc trưởng mạnh đến mức nào? Có thể nói nếu lão tộc trưởng không thoái ẩn mà luôn chủ trì Tống gia thì Lưu gia, Hồ gia có liên hợp lại cũng không thể đối kháng với Tống gia.Không chỉ Lưu tộc trưởng, Hồ tộc trưởng ngây người, đám võ giả, mạo hiểm giả, ai biết quá khứ của Tống gia khi thấy lão tộc trưởng xuất hiện cũng bị giật mình.Lão tộc trưởng mặt nhăn nheo không lộ nhiều biểu tình, nhưng ngữ điệu chất vấn nặng nề như núi:- Người trẻ tuổi, thủ đoạn của ngươi quá độc ác, nếu ta không xuất hiện có phải ngươi muốn đồ sạch tất cả tử đệ Tống gia?Nghe lão tộc trưởng hỏi, Cảnh Ngôn lắc đầu nói: - Nếu ngươi nói đạo lý thì chúng ta nói chuyện, nếu ngươi không nói đạo lý thì trực tiếp đánh đi.Sau khi thấy tính cách của đám người Tống Trung Sơn, Tống Minh thì Cảnh Ngôn hoàn toàn mất hy vọng với người Tống gia, nên hắn không muốn nói nhảm nhiều.Lão tộc trưởng tuy khí thế cực kỳ mạnh mẽ nhưng Cảnh Ngôn cảm giác người này chưa thăng cấp Đạo Sư cảnh, còn ở lại Đạo Linh cảnh. Nếu không thể tránh khỏi vậy thì chiến đi!Lão tộc trưởng râu trắng dài bay bay, lão hỏi: - Nói đạo lý? Vậy ngươi nói xem cái lý của ngươi là gì?Cảnh Ngôn nhìn đăm đăm, ngừng giây lát rồi mở miệng nói: - Tống Trung Sơn có một nhi tử tên Tống Minh, ta không biết lão có hiểu biết về hắn không, nhưng người Tống gia trong trạch viện chắc đều biết phẩm tính của Tống Minh thế nào. Lão không biết Tống Minh cứ hỏi những vãn bối của lão.- Hạo Phong thành có một đội mạo hiểm tên Liệt Diễm, ta có bằng hữu ở trong Liệt Diễm. Tống Minh Tống gia ban ngày ban mặt động tay động chân với nữ bằng hữu của ta, bị vỗ một chưởng. Liệt Diễm xem như đụng phải tổ ong vò ve, Tống gia chẳng những bắt Liệt Diễm bồi thường năm mươi vạn linh thạch, càng khiến người tức giận là Tống Minh bắt bằng hữu của ta cùng hắn ba tháng!- Ha ha, ta đã cho Tống Minh cơ hội, cho Tống gia không chỉ một lần cơ hội. Nhưng Tống Trung Sơn không chịu thôi, rõ ràng là Tống gia sai nhưng hắn lại muốn tiêu diệt nguyên đội mạo hiểm Liệt Diễm! Lão tộc trưởng hỏi ta có phải định đồ sạch người Tống gia không. Vậy ta hỏi lão tộc trưởng một câu, sau khi ta đến Tống gia chắc lão biết chuyện rồi? Ta hỏi lão, sau khi ta đến đây có lạm sát người Tống gia không? Nguyên cái viện này ít nhất cũng có mấy ngàn tử đệ Tống gia đi? Nếu ta muốn giết, trong thời gian này giết mấy trăm người có khó không?Cảnh Ngôn một hơi nói hết câu chuyện.Mấy lời này làm đám võ giả Tống gia lúc trước còn kêu gào bị chặn họng.Đúng vậy, nếu nói lý thì Tống gia không nắm đằng cán.Nếu không phải Tống Minh quá khốn kiếp thì đã không chọc vào Cảnh Ngôn. Nếu Tống Trung Sơn không phái đám người Tống Lập đi tiêu diệt đội mạo hiểm Liệt Diễm thì họ không đến mức bị giết.Lão tộc trưởng đứng trên trời mắt lấp lóe tia sáng. Lão đã lâu không lộ mặt, không hỏi chuyện Tống gia, nhưng lão không cần hỏi đám vãn bối cũng biết Cảnh Ngôn nói thật.Tất cả là Tống gia tự tìm.Muốn nói lý Tống gia thua hoàn toàn.Như Cảnh Ngôn nói, khi hắn mới tới bầu trời trạch viện Tống gia là lão tộc trưởng đã cảm ứng được, nhưng lão không ra mặt ngay. Mấy năm nay lão đã hoàn toàn buông tay sự vụ gia tộc.Đương nhiên lão không ngờ Cảnh Ngôn sẽ mạnh như vậy, nếu biết sớm lão sẽ không trơ mắt nhìn Tống Trung Sơn bị đánh chết. Mặc kệ phẩm tính của Tống Trung Sơn thế nào thì gã vẫn là tộc trưởng đương nhiệm của Tống gia.Khi lão tộc trưởng nhận ra Tống Trung Sơn thua xa Cảnh Ngôn thì đã muộn, lão chỉ kịp ngăn cản hắn tiếp tục ra tay với đám võ giả Tiên Thiên Tống gia.Cảnh Ngôn khịt mũi lớn tiếng hỏi: - Lão tộc trưởng cho rằng ta có sai không? Chỉ cho Tống gia giết người ta nhưng không cho phép người ta đánh trả phải không?Lão tộc trưởng nhướng chân mày trắng, không nói chuyện.Chợt một tiếng quát như sấm nổ vang lên:- Ngươi có sai không? Ngươi sai mười mươi!Cảnh Ngôn nhướng chân mày trừng mắt nhìn phía xa.Người chưa đến giọng đã truyền tới.Người đến thực lực cực kỳ mạnh.Trong khi Cảnh Ngôn phỏng đoán, chân trời xa có bóng vàng bay nhanh đến dần rõ ràng hơn.Bóng người xuất hiện, đám người xung quanh trạch viện Tống gia lại xôi trào xao động.- Là thành chủ đại nhân!- Thành chủ đại nhân Viên Kế Hổ đến! Không ngờ thành chủ cũng bị kinh động!- . . . Từng tiếng la nổi lên bốn phía.Người đến là thành chủ Hạo Phong thành Viên Kế Hổ. Mặt Viên Kế Hổ tràn đầy tức giận, ánh mắt hung tợn trừng Cảnh Ngôn, khí thế dao động, nguyên khí sôi trào quanh người.Viên Kế Hổ hừ lạnh, trầm giọng quát nạt Cảnh Ngôn:- Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao đến Hạo Phong thành ta đại khai sát giới? Ngươi hoàn toàn không để thành chủ Hạo Phong thành ta đây vào mắt!Cảnh Ngôn không phải người Hạo Phong thành nhưng đến Hạo Phong thành giết lung tung, đồn ra ngoài thành chủ mất hết mặt mũi. Hết chương 432.



Bạn cần đăng nhập để bình luận