Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 782. Không Một Người Nào Chạy Thoát



Chương 782. Không Một Người Nào Chạy Thoát



Tám võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh kinh hoàng dốc hết sức ứng đối, thi triển võ học, bí pháp hết sức, thúc giục nguyên khí gần như đến cực hạn.Nguyên khí tràn đầy quanh người Cảnh Ngôn, nguyên khí đậm đặc nhìn như thực chất, có vầng sáng tím mờ lấp lánh.Cảnh Ngôn né thoát năm luồng công kích, còn ba cái đánh vào vòng bảo vệ nguyên khí quanh người Cảnh Ngôn.Ba tiếng nổ trầm đục vang lên, người Cảnh Ngôn rung mạnh.Tám võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh thấy cảnh này thì mừng như điên, mắt rực sáng.Vì họ thấy Cảnh Ngôn không lấy linh khí phòng ngự ra, quanh người hắn chỉ có nguyên khí chuyển động. Công kích của tám người tuy bị Cảnh Ngôn né thoát năm cái nhưng còn ba cái đánh trúng hắn.Bọn họ cho rằng chỉ dựa vào nguyên khí thì không thể cản lại một kích hết sức của ba võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh.Cơ thể võ giả rất yếu ớt, những võ giả tu luyện bí pháp luyện thể, hao phí nhiều tài nguyên tăng độ mạnh thân thể lên đến đẳng cấp pháp khí cũng không chịu nổi võ giả thực lực mạnh mẽ đánh trực tiếp, càng đừng nói hứng chịu công kích từ võ giả Đạo Hoàng cảnh.Nên khi tám người thấy Cảnh Ngôn bị đánh trúng thì tinh thần rung lên.Trong mắt họ dù Cảnh Ngôn không chết bị sức mạnh cỡ này công kích cũng sẽ chịu tổn hại nặng, đánh thêm vài lần như vậy hắn sẽ bị giết.Nhưng ngay sau đó bọn họ xoe tròn mắt.Người Cảnh Ngôn rung mạnh, lùi lại một chút trong không gian rồi đứng vững.Bị ba võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh đánh trúng trực tiếp làm nguyên khí của Cảnh Ngôn dao động mạnh, vụ tuyền rung rung. Nhưng nhờ vào nguyên khí mạnh mẽ không gì sánh bằng bảo vệ, Cảnh Ngôn hầu như không bị tổn thương, hắn không cần dùng đan dược trị thương.Cảnh Ngôn không chút do dự lập tức phản kích.Đối phương đã lấy ra linh khí phòng ngự, muốn một kiếm tiêu diệt thì không thực tế, hắn đành tốn chút thời gian.Thấy Cảnh Ngôn không bị trầy trụa chút nào, tám võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh suýt rớt tròng mắt:- Cái gì? - Sao có thể như vậy? Thế này đánh cái kiểu gì?Dù Cảnh Ngôn không dùng linh khí phòng ngự, hắn đứng yên mặc họ giết thì bọn họ phải công kích một hồi lâu mới hạ hắn nổi.Mà Cảnh Ngôn sao có thể đứng yên tại chỗ cho bọn họ công kích mình?Bùm! Trong khi tám người giật mình Cảnh Ngôn thuận thế chém nhát kiếm vào lồng chụp năng lượng ngưng tụ từ linh khí phòng ngự của mọt người. Lồng chụp năng lượng linh khí phòng ngự không tán loạn, nhưng võ giả được bảo vệ trong đó thì bay ra ngoài, liên tục hộc máu.Không bị kiếm quang đánh trúng trực tiếp nhưng lực lượng đáng sợ đó oanh kích tạo ra chấn động làm y không chịu nổi. Y vội nuốt xuống đan dược trị thương, mặt trắng bệch, ánh mắt kinh hoàng nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, thở hồng hộc.- Chết tiệt!- Cảnh Ngôn quá mạnh, chúng ta hoàn toàn không đánh lại!- Làm sao bây giờ? Nếu giết tiếp dù được linh khí phòng ngự bảo vệ chúng ta cũng rất nguy hiểm! Niềm tin của họ đã tan biến.Một võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh sức chiến đấu hàng đầu bực tức chiến đấu - Đi! Đi thôi, mấy người chúng ta không giết được Cảnh Ngôn, mau trở về bẩm báo với lão tổ Cổ gia!Tám người ở trong lồng chụp năng lượng linh khí phòng ngự rút lui lại.Cảnh Ngôn cười khẩy nói: - Muốn đi? Đã đến rồi thì đừng hòng đi, ở lại đi! Mười người các ngươi không một tên nào chạy thoát được!Cảnh Ngôn theo dõi một người, liên tục vung kiếm chém, cũng ném các khốn trận cao cấp cỡ nhỏ ra ngoài.Mỗi một trận bàn bị ném ra đều suýt bao phủ một võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh.Bọn họ muốn né khỏi phạm vi trận bàn bao phủ nhưng vì đã kích phát linh khí phòng ngự nên tốc độ của họ không mau.Chưa bay ra bao xa một nửa người đã bị nhốt trong khốn trận cao cấp cỡ nhỏ. Bị kẹt trong trận pháp tốc độ của họ càng ốc sên, bay ra ngoài không nổi.- A a a . . . - Chết tiệt, trên người hắn sao có nhiều trận bàn khốn trận cao cấp cỡ nhỏ như vậy?Võ giả bị khốn trận bao trùm sốt ruột cầu cứu:- Mau cứu ta với! Ta bị vây khốn không ra được!Đối với võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh dù là khốn trận cao cấp cỡ lớn cũng không uy hiếp đến họ bao nhiêu, dồn hết sức oanh kích thì không lâu sau có thể dùng sức mạnh phá trận thoát ra.Nhưng khốn trận cao cấp do một tay Cảnh Ngôn bày ra, dù là loại cỡ nhỏ thì uy năng mạnh hơn khốn trận cao cấp bình thường nhiều. Trong thời gian ngắn đám võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh đừng mơ lao ra được.Một võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh thấy dùng linh khí phòng ngự ảnh hưởng lớn đến tốc độ, Cảnh Ngôn thì liên tục ném ra trận bàn muốn nhốt lại cả nhóm, y sắp bị nhốt lại. Y cắn răng cất linh khí phòng ngự, muốn trong khoảnh khắc lao ra phạm vi công kích của Cảnh Ngôn, về trạch viện Cổ gia là y an toàn.Thần hồn bao phủ, từng hành động của đám võ giả đều bị Cảnh Ngôn giám thị:- Thật là tìm cái chết!Võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh mới thu lại linh khí phòng ngự liền bị Cảnh Ngôn chú ý đến.Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực lắc người nhanh chóng đến gần võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh.Kiếm quang chém ra, kiếm khí màu đen xé rách.Võ giả hét thảm, cơ thể bị cắt đứt:- A! Không chỉ thế, kiếm khí đáng sợ tàn phá nghiền nát, trong một giây thân thể võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh thành tro bụi.Mười Đạo Hoàng cảnh đỉnh chỉ còn lại bảy người, đã có năm người kẹt trong trận pháp trói buộc. Hai người mới suy nghĩ có nên cất linh khí phòng ngự rồi tăng tốc chạy trốn, mới nghĩ xong liền thấy Đạo Hoàng cảnh đỉnh cất linh khí phòng ngự bị Cảnh Ngôn một kiếm diệt.Nhát kiếm này hoàn toàn chặt đứt ý định cất linh khí phòng ngự chạy trốn của họ.Cảnh Ngôn liếc qua hai người kia, khóe môi cong lên, ném ra hai trận bàn cùng lúc, kích phát trận pháp, đại trận khoảnh khắc bao phủ hai người.Cảnh Ngôn xông hướng người mới rồi luôn tấn công mình, vung kiếm lên:- Đừng gấp, từng người lên!Linh khí phòng ngự của đám võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh này phẩm cấp không kém nhưng không ngăn được Cảnh Ngôn dốc hết sức công kích quá lâu. Chỉ vài giây, võ giả thứ nhất bị Cảnh Ngôn theo dõi đã bị thương nặng, ý thức mơ hồ, đan dược trị thương không giúp được bao nhiêu.Bị thương nặng tất nhiên khống chế linh khí phòng ngự cũng lỏng lẻo nhiều.Lại một luồng kiếm quang đen chém qua, lồng chụp năng lượng linh khí phòng ngự tan vỡ, ánh sáng đen cuốn lấy, võ giả Đạo Hoàng cảnh đỉnh không còn mẩu xương.Mười Đạo Hoàng đỉnh còn sáu người sống. Hết chương 782.



Bạn cần đăng nhập để bình luận