Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 405. Cảnh Ngôn Lên Đài Cao



Chương 405. Cảnh Ngôn Lên Đài Cao



Hai đệ tử Bắc Phong nâng Ôn Du nét mặt ủ rũ chậm rãi rời khỏi quảng trường.Ô Trí kiêu ngạo đứng trên quảng trường một lúc, hưởng thụ vô số cặp mắt tôn sùng nhìn chăm chú.Qua thời gian một phần ba tách trà Ô Trí khinh thường nhìn lướt qua chỗ đệ tử Bắc Phong tụ tập rồi quay về đài cao.Hồ Dương mỉm cười nói: - Phong chủ Triệu Kỳ, trận chiến thứ hai này là Nam Phong ta thắng. Trận đầu Bắc Phong ngươi thắng, trận thứ hai Nam Phong ta thắng, vậy tiếp theo chờ xem kết quả trận chiến thứ ba.Nghe Hồ Dương nói, Triệu Kỳ nhìn Đoạn Lâm sau lưng mình, lòng thầm than.Mặt Đoạn Lâm tái nhợt, chưa lên sân gã đã e sợ. Có thể tưởng tượng trong trạng thái này Đoạn Lâm lên sân thì khó chống cự Đặng Thanh qua vài giây.Đoạn Lâm đã mất can đảm, đầu óc trống rỗng không nghĩ được gì.Ôn Du bị thương làm Đoạn Lâm sợ hãi.Trong kiểu đối chiến này không thường thấy chết chóc nhưng không ai bảo đảm tuyệt đối sẽ không chết.Đặc biệt Đoạn Lâm sắp đối mặt Đặng Thanh Nam Phong, người này nổi tiếng tâm ngoan thủ lạt. Đừng nói đệ tử Bắc Phong, dù là đệ tử Nam Phong cũng có nhiều người bị Đặng Thanh đánh.Đoạn Lâm không chắc khi đối diện Đặng Thanh thì gã sẽ không xuống tay nặng, nếu lúc đánh nhau Đặng Thanh nặng tay giết Đoạn Lâm, dù là phong chủ Triệu Kỳ cũng không kịp cứu.Đặng Thanh cười nói: - Phong chủ đại nhân, trận chiến thứ ba cứ giao cho ta, ha ha ha ha ha ha! Đặng Thanh lắc người đáp xuống đất, gã ngước nhìn Đoạn Lâm trên đài cao, quát to: - Phế vật Nam Phong, lại đây chịu chết đi!Tiếng quát của Đặng Thanh làm Đoạn Lâm run nhẹ, gã càng sợ hãi hơn, Đặng Thanh hô to kêu gã đi chịu chết.Đoạn Lâm khó khăn nhìn hướng Đặng Thanh, cảm nhận sát ý trong mắt gã. Đoạn Lâm muốn nhấc chân lên nhưng phát hiện hai chân không nghe lời.Triệu Kỳ nhìn Đoạn Lâm:- Đoạn Lâm, ngươi đi đi! Nếu không đánh lại thì nhận thua đi.Triệu Kỳ vốn không ôm hy vọng gì với Đoạn Lâm, thấy trạng thái của gã thì càng cảm thấy không chút cơ may nào.Đại hội hai phong lần này Nam Phong thật sự lại đánh bại Bắc Phong.Triệu Kỳ không cam lòng! Nhưng có cách nào? Hiện thực là thế, Triệu Kỳ bất lực không thể thay đổi.Nghe Triệu Kỳ kêu, Đoạn Lâm vẫn đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn phong chủ.Hồ Dương không kiên nhẫn cau mày hối:- Phong chủ Triệu Kỳ, kêu người Bắc Phong xuất chiến thứ ba lên đi, đừng chậm trễ thời gian.Mặt Triệu Kỳ càng xanh.Đại hội hai phong lần này không chỉ thua người còn thua trận, nhân tuyển thứ ba của Bắc Phong không còn can đảm xuất chiến. Trước bao cặp mắt đệ tử Đạo Nhất học viện nhìn thì mất mặt biết bao.Nguyên Bắc Phong thành đối tượng bị cười nhạo.Hồ Dương lộ rõ vẻ mặt đắc ý:- Hay bỏ đi, phong chủ Triệu Kỳ nói một câu Bắc Phong nhận thua thì không soi trận thứ ba nữa. Có đánh hay không đều như nhau.Nghe Hồ Dương nói, lòng Triệu Kỳ bùng cháy lửa giận ước gì tự mình lên sân, dù không được thì đánh với Hồ Dương một trận cũng tốt. Nhưng Triệu Kỳ biết ý nghĩ này không thể nào biến thành sự thật.Nhưng kêu Triệu Kỳ trực tiếp nhận thua, gã khó nói câu đó ra khỏi miệng trước mặt công chúng.Một trưởng lão Đạo Nhất học viện nói với Triệu Kỳ:- Phong chủ Triệu Kỳ, đại hội hai phong mùa này ngừng ở đây đi?- Ừ, thôi kết thúc đi, Nam Phong thắng đại hội hai phong mùa này.- Không có gì hay xem.- . . . Đám nhân vật cao tầng không muốn lãng phí thời gian, chờ đợi Triệu Kỳ thừa nhận Bắc Phong thua rồi đi.Đám người quanh quảng trường không kiên nhẫn la ó:- Có chuyện gì? Người thứ ba của Bắc Phong sao chưa xuống?- Còn đợi cái gì?- Mau bắt đầu trận chiến thứ ba đi! Lát nữa ta còn phải đi sân săn bắn hoàn thành nhiệm vụ học viện!- Thua thì thua, dây dưa dài dòng!Đệ tử Bắc Phong đứng chung với Cảnh Ngôn đều lộ vẻ mặt xấu hổ, đệ tử nội viện bọn họ bị đệ tử ngoại viện giễu cợt.Cảnh Ngôn bước ra khỏi đám đông, leo lên đài cao.Khi Cảnh Ngôn lên đài Triệu Kỳ mới thấy hắn, cau mày thầm nghĩ: - A? Cảnh Ngôn?Cảnh Ngôn lên làm gì?Hồ Dương cũng nhìn Cảnh Ngôn, gã không biết mặt hắn nhưng nhìn biểu tình của Triệu Kỳ liền đoán ra hắn là đệ tử Bắc Phong.Một số trưởng lão trên đài cao đều nhìn Cảnh Ngôn, có vài người biết Cảnh Ngôn, bao gồm điện chủ Hình Pháp Điện. Lúc trước vì Cảnh Ngôn làm lão mất hết mặt già, một phó điện chủ Hình Pháp Điện chết, nên khi lão trông thấy Cảnh Ngôn thì biểu tình cực kỳ khó xem, mắt lóe tia tức giận.- Người đó là ai? Leo lên đài cao làm gì?- Ủa? Là Cảnh Ngôn đây mà!Quanh quảng trường có người nhận ra Cảnh Ngôn, lúc hắn ở hạ viện cũng khá nổi tiếng, nhiều người biết mặt.Cảnh Ngôn chắp tay chào Triệu Kỳ:- Phong chủ đại nhân!Triệu Kỳ phất tay, nhìn hướng Hồ Dương.Triệu Kỳ trầm giọng từ từ nói: - Phong chủ Hồ Dương, có chuyện ta vốn định chờ kết thúc đại hội hai phong rồi tìm phong chủ nói chuyện, nhưng Cảnh Ngôn đã đi lên thì nói ngay bây giờ vậy. Đệ tử Nam Phong Đặng Thanh đập nát bia đá sơn phong tu luyện của Cảnh Ngôn, ta nghĩ Đặng Thanh nên xin lỗi Cảnh Ngôn.Triệu Kỳ thấy Cảnh Ngôn đi lên tưởng hắn vì vụ bia đá sơn phong bị đập, gã đã bảo đảm với hắn đợi đại hội hai phong xong sẽ tự mình tìm phong chủ Nam Phong nói chuyện.Nói thật Cảnh Ngôn leo lên đài cao lúc này làm Triệu Kỳ hơi bực, gã đã bảo đảm rồi mà hắn không kịp đợi? Đại hội hai phong chưa chấm dứt đã tự tiện đi lên, hắn không thể chờ một chút sao?Tuy Bắc Phong sắp thua thật, đại hội hai phong tương đương kết thúc, nhưng trận thứ ba chưa bắt đầu đối chiến, Triệu Kỳ chưa tuyên bố nhận thua thì đại hội vẫn còn diễn ra.Con ngươi Hồ Dương co rút:- Tiểu tử này chính là Cảnh Ngôn?Hồ Dương có nghe tên Cảnh Ngôn, hơn một năm trước hắn gây lớn chuyện trong Đạo Nhất học viện.Hồ Dương bĩu môi nhìn Cảnh Ngôn chằm chằm, hỏi: - Đặng Thanh đập bia đá của ngươi? Ngươi có biết tại sao Đặng Thanh làm như vậy? Tại sao Đặng Thanh đập bia đá của ngươi mà không đi đập của người khác? Hết chương 405.



Bạn cần đăng nhập để bình luận