Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 702. Điện Chủ Điện Thứ Mười



Chương 702. Điện Chủ Điện Thứ Mười



Ngỗi Long đứng một bên, thả hai tay, cúi thấp đầu lặng im.Đây là Tam Điện Chủ Ngỗi Long lúc này, trong mắt chất chứa kính sợ, hãi hùng, mờ mịt.Trong lòng Ngỗi Long sinh ra sợ hãi Cảnh Ngôn, Ngỗi Long vốn là người rất sợ chết, rất tiếc mạng. Trong trận chiến vừa rồi Ngỗi Long không có chút sức ngăn cản đã bị đè chặt dưới đất không bò dậy nổi, gã không muốn lại nếm cảm giác này.Cảnh Ngôn nhìn Ngỗi Long, khá vừa lòng phản ứng của gã.Nếu ngay từ đầu Ngỗi Long phòng ngự kỹ, lấy ra linh khí phòng ngự thì dù Cảnh Ngôn có lực công kích siêu phàm cũng không thể trấn áp gã trong vòng một chiêu.Nhưng chiến đấu đã kết thúc, Ngỗi Long không có gan lại đánh với Cảnh Ngôn một lần.Đám người Thánh Chủ Thân Sùng từ xa chạy nhanh lại.Đám điện chủ biểu tình khác nhau, có một điểm chung là ở Võ Đạo bọn họ cũng không chiếm ưu thế hơn Cảnh Ngôn.Những người có mặt nơi đây chỉ có Thánh Chủ với lực lượng Thánh Cung là trấn được Cảnh Ngôn, những người khác không có tự tin đó.Thân Sùng hỏi Tam Điện Chủ Ngỗi Long:- Tam Điện Chủ, giờ ngươi không có ý kiến gì việc Cảnh Ngôn trở thành điện chủ điện thứ mười đi?Ngỗi Long lắc đầu nguầy nguậy, nghiêm trang nói: - Thánh Chủ đại nhân, Đại Đan Vương Cảnh Ngôn nên là điện chủ, nếu ai phản đối thì Ngỗi Long này là người đầu tiên không đồng ý!Làm như mới rồi người kiên quyết không đồng ý không phải là Ngỗi Long.Ngỗi Long lại nói với Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn điện chủ, ta kính nể ngươi từ tận đáy lòng, sau này có gì cứ kêu ta.Thân Sùng trợn trắng mắt.Cảnh Ngôn câm nín nhìn Ngỗi Long.Hàng này mặt dày hơn cái mo.Thân Sùng nói với Cảnh Ngôn:- Nếu tất cả đều đồng ý thì không có vấn đề nữa. Cảnh Ngôn, bây giờ ngươi là điện chủ thứ mười của Thánh Điện, chút nữa ta kêu Thường Huyễn giao lệnh phù điện chủ cho ngươi.Cảnh Ngôn khom người cảm ơn:- Đa tạ Thánh Chủ.Điện chủ là thân phận nhà quan, trở thành điện chủ thì Cảnh Ngôn có thể xây dựng thế lực của riêng mình. Muốn đối phó Cổ gia chỉ dựa vào một mình Cảnh Ngôn chắc chắn không được, ít nhất không thể làm vậy trong thời gian ngắn.Gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm như Cổ gia nội tình thâm sâu, người bình thường không cách nào tưởng tượng. Không ai biết Cổ gia giấu thủ đoạn gì, không chuẩn bị sẵn sàng hấp tấp xông vào hang ổ của Cổ gia thì kết quả khó đoán.Thân Sùng ra lệnh cho Thường Huyễn:- Thường Huyễn, ngươi xếp một tòa phủ đệ trong Thánh thành cho Cảnh Ngôn, sau đó tìm ta lấy lệnh phù điện chủ.Lệnh phù điện chủ vốn chỉ có chín cái, giờ tăng thêm Cảnh Ngôn nên cần luyện chế cái mới.Thường Huyễn lên tiếng: - Tuân lệnh! Thân Sùng vẫy tay cười nói với điện chủ khác: - Được rồi, cuộc họp điện chủ lần này dừng ở đây, các vị điện chủ có thể đi.Thân Sùng biết đám điện chủ sẽ liên lạc cảm tình với Cảnh Ngôn, nhờ hắn luyện chế đan dược giúp. Thánh Chủ cũng muốn vậy nhưng không gấp gáp, chờ đám điện chủ bàn chuyện với Cảnh Ngôn xong lại đi tìm hắn không muộn.Mười vị điện chủ rời khỏi Thánh Cung.Thường Huyễn mang Cảnh Ngôn đi gần Thánh Phong chọn phủ đệ.Cảnh Ngôn không quan tâm phủ đệ này nọ, tìm đại một chỗ là xong, nên không tốn thời gian đã chọn ra phủ đệ của riêng hắn.Cảnh Ngôn vào phủ đệ. Điện chủ khác xác định chỗ ở của hắn mới từ biệt. Nhờ Cảnh Ngôn hỗ trợ luyện đan còn cần họ chuẩn bị, sẵn sàng rồi mới đến bái phỏng hắn.Thường Huyễn cũng đi, trong phủ đệ chỉ còn lại Cảnh Ngôn và Hồ Đông Hạc.- Cảnh Ngôn, cảnh giới Võ Đạo của ngươi là Đạo Hoàng cảnh sơ kỳ?Hồ Đông Hạc muốn hỏi lâu rồi nhưng có mặt người ngoài, lão cố nhịn đến bây giờ.Cảnh Ngôn nói: - Lão ca, cảnh giới của ta đúng là Đạo Hoàng cảnh sơ kỳ, nhưng sức chiến đấu mạnh hơn võ giả Đạo Hoàng cảnh bình thường một chút.Hồ Đông Hạc không hiểu nổi:- Thế này quá mạnh rồi đi? Ngỗi Long dù gì là võ giả Đạo Hoàng cảnh hậu kỳ, võ học và bí pháp của y dường như rất lợi hại. Nhưng ở trước mặt ngươi thì như gà đất chó nhà không chịu nổi một kích.Cảnh Ngôn cười nói: - Ngỗi Long quá tự tin, cho rằng ta không đánh lại, còn muốn đánh bại ta với tốc độ nhanh nhất nên mới có kết quả như vậy. Nếu ngay từ đầu Ngỗi Long đã cẩn thận, chuẩn bị linh khí phòng ngự, ta đánh bại y vẫn không khó khăn nhưng sẽ không nhẹ nhàng như lão ca trông thấy.Ánh mắt Cảnh Ngôn trầm xuống nói: - Đương nhiên sức chiến đấu của ta mạnh hơn Đạo Hoàng cảnh đỉnh bình thường một chút, nếu đánh với Cổ Vạn Toàn phỏng chừng khó giết được ta.Hồ Đông Hạc trợn to mắt:- . . . Qua giây lát Hồ Đông Hạc đổi đề tài:- Cảnh Ngôn, tiếp theo ngươi định làm sao?Cảnh Ngôn trầm ngâm nói: - Giờ ta thành điện chủ Thánh Điện, trước tiên làm tốt quan hệ với điện chủ khác, chờ khi khai chiến với Cổ gia thì dễ nhờ họ hỗ trợ hơn.Các điện chủ thực lực yếu nhất cũng là Đạo Hoàng cảnh hậu kỳ, dù họ không thể dùng thân phận nhà quan, dẫn dắt lực lượng quan phương nhưng dùng sức mạnh cá nhân đã đủ.Hồ Đông Hạc chậm rãi nói: - Ưm, cái này ưu tiên, phải lôi kéo các điện chủ. Đặc biệt là Thất Điện Chủ, Bát Điện Chủ, bọn họ đáng để làm quen. Ngoài ra ngươi còn phải thành lập thế lực của riêng mình, sau khi ngươi trở thành điện chủ ước chừng Thánh Chủ đại nhân sẽ phân phối một vệ đội quan phương cho ngươi. Nhưng khai chiến với Cổ gia thì không thể sử dụng lực lượng quan phương này. Nhưng ngươi thành lập thế lực của mình, chiêu binh mãi mã tạo tư binh thì có thể sử dụng.Cảnh Ngôn mắt lóe tia sáng hỏi Hồ Đông Hạc:- Lão ca có cách gì hay không? Ta cần nhanh chóng tranh thủ hình thành một đội có lực lượng khá tốt.Hồ Đông Hạc nhìn Cảnh Ngôn:- Ta có một cách, năng lực đan đạo của ngươi là trên đại lục khó tìm thấy đan sư khác sánh bằng, đương nhiên trừ sư phụ của ngươi.Ngày xưa sau khi đại điển luyện đan Hồ Đông Hạc có hỏi dò Cảnh Ngôn, hắn thừa nhận mình có sư phụ. Hồ Đông Hạc ngày càng nghi ngờ trên đại lục có vị đan sư nào dạy ra yêu nghiệt như Cảnh Ngôn. Nhưng Hồ Đông Hạc không tiện hỏi, chẳng lẽ hỏi Cảnh Ngôn có phải đã lừa lão? Hơn nữa nếu Cảnh Ngôn không có sư phụ thì năng lực đan đạo từ đâu ra, trời sinh đã biết luyện đan sao?Cảnh Ngôn nghe Hồ Đông Hạc nói bất đắc dĩ cười bảo:- Lão ca, thật ra sư phụ của ta không ở Thiên Nguyên đại lục, người đã rời khỏi thế giới này.Cảnh Ngôn không biết nên giải thích thế nào. Nói sư phụ thì chủ nhân của Tử Vong Thần Điện coi như là một người, vì Cảnh Ngôn nhận truyền thừa của người đó, nên hắn nói với Hồ Đông Hạc câu trên không xem như nói dối. Hết chương 702.



Bạn cần đăng nhập để bình luận