Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 1049. Không Tiếc Vốn Gốc



Chương 1049. Không Tiếc Vốn Gốc



Vương Xuân Lâm muốn xưng huynh gọi đệ với Cảnh Ngôn còn kém xa.Cảnh Ngôn không muốn loại người cao ngạo mặt mọc trên đỉnh đầu, nếu không hắn đã chẳng kêu huynh đệ thân thiện với nhóm Tất Phương, Hình Không. Nhưng Vương Xuân Lâm thì khác, nếu gã muốn ngồi ngang hàng với hắn thì đó là quyết định sai lầm.Bởi vậy khi Vương Xuân Lâm đặt câu hỏi đó mặt Cảnh Ngôn mới tối sầm.Cảnh Ngôn đột nhiên thay đổi thái độ làm Vương Xuân Lâm thấy hơi mất mặt, cảm thấy hắn quá đáng. Đặc biệt trưởng lão Ngọc Thụ bộ lạc đứng sau lưng Vương Xuân Lâm cũng lạnh lùng nhìn Cảnh Ngôn, có người muốn quát mắng hắn.Cảnh Ngôn nhếch mép, hờ hững nhìn đám người Vương Xuân Lâm.Mặt Vương Xuân Lâm vẫn giữ nụ cười nhưng hơi cứng nhắc:- Cảnh Ngôn tiên sinh, hôm nay ta tới đây nhận lỗi, tiên sinh cũng thấy ta mang thành ý trên mười phần. Thái độ của Cảnh Ngôn tiên sinh như vậy có phải hơi . . . Giọng Cảnh Ngôn trầm xuống:- Hơi cái gì?Bùm! Uy áp kinh khủng chợt bộc phát, uy áp mênh mông khoảnh khắc bao phủ tất cả người Ngọc Thụ bộ lạc.Phản ứng đầu tiên của đám người Vương Xuân Lâm là Cảnh Ngôn định ra tay, bản năng muốn phản kích, sau đó tập thể rùng mình, mắt tràn đầy kinh hoàng.Quá mạnh!Uy áp phát ra từ người Cảnh Ngôn quá đáng sợ, làm thần hồn của họ run rẩy.Vương Xuân Lâm cảm giác mình không thể sánh bằng, dường như Cảnh Ngôn một ý niệm là có thể đánh chết tất cả bọn họ. Khi có cảm giác này Vương Xuân Lâm vội thu về thần niệm, các trưởng lão Ngọc Thụ bộ lạc đều mặt không chút máu. Giờ bọn họ đã hiểu không thể đánh lại Cảnh Ngôn, thậm chí cảm giác mình tùy thời sẽ chết, đó là cảm ứng sinh ra từ thần hồn, tuyệt đối không phải ảo giác, đó là sự thật.Nếu chỉ là uy áp của thần lực thì chưa đến hiệu quả chấn nhiếp như vậy, thần lực của Cảnh Ngôn tuy dày nặng nhưng hắn mới đến cảnh giới Hư Thần thất tinh. Cảnh Ngôn cố ý quan sát bên Ngọc Thụ bộ lạc thấy đúng là có ba võ giả cảnh giới Hư Thần thất tinh, uy áp thần lực tuy cũng đủ chấn nhiếp mấy Hư Thần thất tinh nhưng sẽ không có hiệu quả như vậy.Cho nên Cảnh Ngôn phát ra uy áp thần niệm đặc biệt, thần niệm của hắn cực kỳ mạnh, không thua kém Chân Thần cấp thấp bình thường quá xa. Khiến thần hồn đám người Vương Xuân Lâm chấn động là nhờ vào uy áp thần niệm sánh bằng Chân Thần.Vương Xuân Lâm kinh sợ nhìn hướng Cảnh Ngôn, thấy ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn mình, chút khí cuối cùng đọng trong lòng bị đánh tan.Bùm! Vương Xuân Lâm quỳ xuống trước mắt bao người.Đầu Vương Xuân Lâm dán sát đất run giọng nói: - Cảnh Ngôn đại nhân thứ tội!Vương Xuân Lâm là người khôn ngoan gian xảo, gã cảm giác sống chết của mình nằm trong tay Cảnh Ngôn, uy áp khủng bố vẫn tràn ngập quanh người biểu thị nhóm người của gã tùy thời sẽ bị giết. Miễn Cảnh Ngôn muốn giết thì bọn họ không có sức ngăn cản.Việc liên quan mạng sống của mình thì Vương Xuân Lâm bất chấp mặt mũi, tuy sĩ diện quan trọng nhưng nếu không có mạng nhỏ thì đi đâu tìm sĩ diện?Thấy thủ lĩnh đại nhân của mình cũng quỳ xuống, đám trưởng lão Ngọc Thụ bộ lạc ngó nhau, sau đó lục tục có người quỳ xuống. Giây lát tất cả người Ngọc Thụ bộ lạc cùng quỳ, la lên ‘Cảnh Ngôn đại nhân thứ tội'.Mắt Cảnh Ngôn sâu thẳm thu về uy áp, phất tay:- Đứng lên hết đi.Đám người Vương Xuân Lâm nghe câu đó, cảm nhận hơi thở chết chóc xung quanh biến mất mới lén thở phào, chậm rãi đứng dậy. Giờ phút này mặt Vương Xuân Lâm không còn nụ cười.Đám người bên Thiên Nguyên bộ lạc đứng như cọc gỗ, bao gồm thủ lĩnh Hình Không.Mới rồi Hình Không đang suy nghĩ đám người Vương Xuân Lâm đến giảng hòa có lẽ vì Cảnh Ngôn, lòng thầm mừng cảm thấy nguy cơ lần này đã vượt qua, không chừng có thể dựa vào núi lớn Ngọc Thụ bộ lạc. Ngay sau đó tình thế xoay chuyển, Cảnh Ngôn không thèm nể mặt thủ lĩnh Ngọc Thụ bộ lạc Vương Xuân Lâm, nói chuyện lạnh băng có hơi hớm quát mắng. Hình Không thấy bồn chồn.Không đợi Hình Không tìm cách dịu lại không khí thì đám người Vương Xuân Lâm bỗng mặt biến sắc tập thể quỳ xuống.Uy áp của Cảnh Ngôn chỉ nhằm vào đám người Vương Xuân Lâm, thành viên bên Hình Không không cảm nhận được gì nên không rõ tại sao bọn họ thay đổi, quỳ van xin Cảnh Ngôn tha cho.Hàng loạt biến đổi khiến Hình Không không kịp nhìn.Không khí lặng yên, mọi người không nói chuyện.Đầu óc Vương Xuân Lâm xoay chuyển, cẩn thận hỏi Cảnh Ngôn:- Cảnh Ngôn đại nhân, Ngọc Thụ bộ lạc ở địa vực này xem như tạm được, Ngọc Thụ bộ lạc muốn kết minh với Thiên Nguyên bộ lạc không biết có được không?Khóe môi Cảnh Ngôn hơi cong lên:- Ngươi muốn kết minh với Thiên Nguyên bộ lạc?Vương Xuân Lâm thấy Cảnh Ngôn lộ ra nụ cười thì nhe răng cười, càng thận trọng nói: - Ta . . . đúng là có ý tưởng này, nhưng nếu Cảnh Ngôn đại nhân cảm thấy không thích hợp vậy suy nghĩ của ta đã sai.Cảnh Ngôn phất tay:- Có thích hợp hay không ta nói không tính, Ngọc Thụ bộ lạc của ngươi muốn liên minh với Thiên Nguyên bộ lạc thì nên bàn bạc cùng thủ lĩnh Hình Không.Nghe Cảnh Ngôn nói câu này Vương Xuân Lâm nhẹ người, gã biết hắn không phản đối. Cảnh Ngôn đã không phản đối thì kết minh không thành vấn đề. Vương Xuân Lâm nhìn hướng Hình Không ngay:- Hình Không huynh, Ngọc Thụ bộ lạc ta muốn kết thành liên minh với Thiên Nguyên bộ lạc, huynh thấy sao?Lúc này Vương Xuân Lâm đặt thân phận của mình ngang hàng với Hình Không.Đương nhiên Hình Không rất vui được kết minh với Ngọc Thụ bộ lạc:- Cái này . . . Vương Xuân Lâm bổ sung thêm:- Sau khi kết minh mạch khoáng của hai bộ lạc nắm giữ gom chung lại, mỗi người lấy một nửa tài nguyên sản xuất.Hình Không tưởng mình nghe nhầm:- Hả?Ngọc Thụ bộ lạc nắm giữ mạch khoáng rất khủng bố, còn có mạch khoáng thần tinh. Giờ Vương Xuân Lâm muốn chia đều số tài nguyên đó với Thiên Nguyên bộ lạc. Hình Không rất nhanh hiểu rằng Vương Xuân Lâm muốn bám chân Cảnh Ngôn nên không tiếc bỏ vốn gốc kéo Thiên Nguyên bộ lạc lên thuyền. Hết chương 1049.



Bạn cần đăng nhập để bình luận