Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 668. Đối Trận



Chương 668. Đối Trận



Cảnh Thiên Anh thấy đám người Chu Thượng Vân đầu tiên là cung kính hành lễ, sau đó nhìn hướng Cảnh Ngôn mở miệng hỏi ý.Cảnh Ngôn nói: - Tứ trưởng lão, người ở trên trời kêu trưởng lão ra ngoài nói chuyện thì trưởng lão cứ đi gặp y. Yên tâm, nếu y ra tay với tứ trưởng lão cũng đừng mơ bị thương trưởng lão.Cảnh Thiên Anh cũng biết người la lối trên bầu trời phủ thành chủ tất nhiên là người Cổ gia:- Được, ta đi xem hắn muốn làm gì.Giọng Cổ Mặc trở nên the thé:- Thành chủ Đông Lâm thành, ta cho ngươi ba giây đi ra gặp ta! Nếu sau ba giây vẫn không thấy ngươi thì đừng trách ta quét sạch Đông Lâm thành!Tư thái cao cao tại thượng lộ rõ, mà cũng đúng, Cổ Mặc đường đường là cường giả Đạo Hoàng cảnh, nguyên đại lục không có bao nhiêu võ giả làm lão chú trọng. Một thành chủ Đông Lâm thành tầm thường không là cái đinh gì trong mắt Cổ Mặc.Cảnh Thiên Anh bay lên, lớn tiếng hỏi: - Các hạ là ai? Tại sao đến Đông Lâm thành ta gây sự?Nếu không có Cảnh Ngôn thì Cảnh Thiên Anh không can đảm như vậy, vì hắn ở đằng sau nên lão chẳng sợ người Cổ gia. Nếu là người của Cổ gia thì Cảnh Thiên Anh chẳng cần khách sáo.Cổ Mặc không trả lời câu hỏi, khinh thường đáp lại:- Hừ! Cảnh Thiên Anh, ngươi thật to gan! Ta hỏi ngươi, dự bị tộc trưởng Cổ gia Cổ Dương chết như thế nào?Cảnh Thiên Anh khịt mũi trào phúng:- Lạ không, người Cổ gia của ngươi chết thế nào chạy tới hỏi ta làm gì? Sao ta biết dự bị tộc trưởng Cổ gia Cổ Dương chết ra sao? Có lẽ hắn thấy đã sống đủ giờ muốn chết, thế là tự sát.Cổ Mặc đằng đằng sát khí quát:- To gan! Cảnh Thiên Anh, đừng tưởng ngươi có Bất Tử Lệnh thì ta không cách nào giết ngươi! Ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi không nói ra đáp án làm ta vừa lòng ta sẽ diệt cả nhà ngươi!Cảnh Thiên Anh biến sắc mặt, tuy đã phồng lên can đảm nhưng lão còn chưa đến Đạo Sư cảnh, khó chống cự uy áp từ cường giả Đạo Hoàng cảnh.Cảnh Thiên Anh liên tục bay lùi trên trời.Chu Thiên tiến lên, trầm giọng quát:- Người Cổ gia uy phong thật! Cổ Mặc, cường giả Đạo Hoàng cảnh như ngươi chạy tới Lam Khúc quận ra oai, không cảm thấy quá đáng sao?Chu Thiên biết mặt Cổ Mặc.Cổ Mặc thấy Chu Thiên, con ngươi co rút, khí thế chẳng những không giảm ngược lại càng hùng hổ:- A? Còn ngươi là ai?Cổ Mặc nhìn ra Chu Thiên là võ giả Đạo Vương cảnh.Đông Lâm thành có võ giả Đạo Vương cảnh xuất hiện! Ở trong mắt Cổ Mặc thì võ giả Đạo Vương cảnh chẳng là gì, nhưng thành phố như Đông Lâm thành vì sao có võ giả Đạo Vương cảnh?Cổ Mặc ngẫm nghĩ cảm thấy cái chết của Cổ Dương liên quan Đông Lâm thành, Cảnh gia. Trong Đông Lâm thành e rằng không chỉ có một võ giả Đạo Vương mà là một đám.Chu Thiên bình tĩnh nói: - Ta là Chu Thiên Lam Khúc quận, Quận Vương Lam Khúc quận Chu Thượng Vân là nhi tử của ta.Cổ Mặc nhếch mép khinh thường nói: - Ngươi là Chu Thiên đó? Ta có nghe tên ngươi, ha ha, xem ra phụ tử các ngươi muốn đối địch với Cổ gia ta. Tốt, hôm nay ta quét sạch các ngươi cùng với Cảnh gia Đông Lâm thành!Dù là một đám võ giả Đạo Vương cảnh kéo đến Cổ Mặc cũng không e ngại.Võ giả Đạo Vương cảnh chẳng tạo uy hiếp lớn đối với võ giả Đạo Hoàng cảnh.Cổ Mặc không ra tay ngay không phải vì sợ Đông Lâm thành có bao nhiêu võ giả Đạo Vương, lão sợ Đông Lâm thành còn đòn sát thủ khủng bố gì. Cổ Mặc mặc dù tự tin nhưng không ngu xuẩn, lực lượng có thể giết Cổ Dương và hai trưởng lão Cổ gia Đạo Vương cảnh đỉnh tuyệt đối không đơn giản. Cổ Mặc vì thận trọng nên mới không ra tay, lão muốn quan sát kỹ hơn.Cảnh Ngôn lắc người tiến lên, hắn cười tủm tỉm nhìn Cổ Mặc:- Cổ Mặc, còn nhớ ta không?Cơ mặt Cổ Mặc co giật, nhìn chằm chằm vào Cảnh Ngôn. Giây sau mắt Cổ Mặc bắn ra tia sáng khó tin.Cổ Mặc đương nhiên biết Cảnh Ngôn. Mười năm trước Cổ Mặc cùng lão tổ Cổ gia Cổ Vạn Toàn vào Vô Vọng Thâm Uyên truy sát Cảnh Ngôn, lão tận mắt thấy hắn vào Tử Vong Thâm Uyên.Nhưng vì sao Cảnh Ngôn còn sống?Cổ Mặc không dám chắc chắn, ngần ngừ hỏi: - Ngươi là Cảnh Ngôn?Cảnh Ngôn chắp hai tay sau lưng, khẽ cười:- Trí nhớ của ngươi khá tốt, Cổ Mặc, quá hơn mười năm còn nhớ ta.Nỗi lòng Cổ Mặc hoảng loạn:- Sao có thể như vậy? Ngươi rơi vào Tử Vong Thâm Uyên sao có thể còn sống?Cổ Mặc đinh ninh Cảnh Ngôn chết chắc, giờ hắn chết rồi sống lại khiến lão không kịp trở tay.Cảnh Ngôn nhướng chân mày, ánh mắt sắc bén trừng Cổ Mặc:- Ta thật sự còn sống! Ta từ Tử Vong Thâm Uyên trở về, phát hiện có người làm ác gần Đông Lâm thành nên thuận tay giết. Chắc hẳn người bị ta giết là dự bị tộc trưởng Cổ gia Cổ Dương của các ngươi.Khóe môi Cảnh Ngôn cong lên:- Cổ Ngân Hà bị ta giết, Cổ Dương cũng bị ta giết.- Cảnh Ngôn, ngươi thật ngu xuẩn! Ngươi không chết trong Tử Vong Thâm Uyên thế mà không ngoan ngoãn trốn đi, còn dám ló mặt ra huênh hoang. Hừ, thứ không biết sống chết! Nếu ta là ngươi tuyệt đối không ngu chạy ra tìm cái chết. Nếu ngươi trốn đi, Cổ gia chúng ta sẽ không nghĩ rằng ngươi vẫn còn sống sau đó tìm kiếm ngươi. Giờ ngươi tự chui ra, hôm nay để ta kết thúc mạng sống của ngươi đi!Cổ Mặc rất nhanh trở lại bình thường sau cơn giật mình, lão dù sao là võ giả Đạo Hoàng cảnh, thần hồn cường đại. Bình tĩnh lại rồi Cổ Mặc thầm mừng, nếu tự tay giết Cảnh Ngôn sẽ có lợi lớn cho lão. Tưởng tượng sắp giết Cảnh Ngôn làm lòng Cổ Mặc rạo rực.Cổ Mặc dứt lời liền cầm thanh trường kiếm màu đen, hoa văn rậm rạp nổi trên trường kiếm, uy năng mênh mông bắn ra bốn phía không gian. Đây là một linh khí công kích có uy năng khủng bố.Cổ Mặc rống to: - Tiểu tử Cảnh Ngôn chịu chết đi!Cổ Mặc lắc nhẹ người, khi lại xuất hiện trong không gian thì kiếm quang đen đã chém hướng Cảnh Ngôn.Cảnh Ngôn giơ tay lên:- Muốn giết ta? Không nhìn xem mình có năng lực đó không. Cổ Mặc, ngươi đã đến thì đừng trở lại!Cảnh Ngôn phát ra bí pháp:- Hư Vô!Cổ Mặc đang công kích chợt cảm nhận năng lượng ập hướng mình, lão giật mình.Dù Cổ Mặc kiến thức rộng nhưng chưa từng gặp kiểu công kích kỳ lạ như vậy. Cảnh Ngôn công kích tựa như có thể nhảy không gian. Hết chương 668.



Bạn cần đăng nhập để bình luận