Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 642. Uy Năng Pháp Tắc



Chương 642. Uy Năng Pháp Tắc



Cảnh Ngôn muốn nhanh chóng xuống đáy Tử Vong Thâm Uyên nhưng lúc này hắn không thể khống chế Càn Khôn tiểu thế giới, để mặc nó rơi. Hơn nữa bây giờ xuống đáy Tử Vong Thâm Uyên cũng không thể ra khỏi Tử Vong Thâm Uyên, sốt ruột không ích gì chẳng bằng thuận theo tự nhiên.Thần tinh ẩn chứa uy năng cực kỳ khủng bố.Cảnh Ngôn từ Đạo Sư cảnh đỉnh thăng cấp Đạo Vương cảnh tuy có dùng nhiều tài nguyên khác phụ trợ bổ sung vụ tuyền, nhưng tiêu hao năng lượng thần tinh mới là chủ yếu. Khối thần tinh này còn chưa bị dùng hết.Cảnh Ngôn tu luyện mấy tháng không ngừng nghỉ hấp thu thần tinh vậy mà chưa tiêu hao hết năng lượng bên trong.Cảnh Ngôn không kiềm được lại tán thán thần tinh ẩn chứa năng lượng quá mạnh, hèn gì võ giả Đạo Hoàng cảnh hấp thu thần tinh cũng không mau được. Với tu vi của Cảnh Ngôn nếu không nhờ Thương Khung Đệ Nhất Thần Công thì đừng mơ hấp thu năng lượng trong thần tinh.Trong Càn Khôn tiểu thế giới không có chuyện gì làm, mỗi ngày Cảnh Ngôn lo tu luyện.Thiên Thủy ít khi xuất hiện trước mặt Cảnh Ngôn, mỗi lần hiện ra đa số thúc giục hắn tiếp tục tăng cao tu vi. Cảnh Ngôn hiểu ý Thiên Thủy, cảnh giới của hắn quá thấp, thực lực hiện tại ở trong Tử Vong Thâm Uyên rất nguy hiểm. Trừ phi mãi mãi không ra ngoài, Cảnh Ngôn mà ra khỏi Càn Khôn tiểu thế giới thì không bảo đảm mạng sống.Cảnh Ngôn còn có kẻ thù cực mạnh trên Thiên Nguyên đại lục, thực lực hiện giờ của hắn dù thành công thoát khỏi Tử Vong Thâm Uyên nhưng tiếp đó thì sao?Với tu vi Đạo Vương cảnh tìm Cổ gia báo thù? Chẳng khác nào tự sát.Lão thất phu Cổ gia là Đạo Hoàng cảnh đỉnh, siêu khủng bố. Đừng nói Cảnh Ngôn mới thăng cấp Đạo Vương cảnh, dù là Đạo Vương cảnh đỉnh cũng khó đấu lại lão tổ Cổ gia Cổ Vạn Toàn.Tăng cao thực lực mới là quan trọng nhất.Thời gian trôi qua từng ngày.Mỗi cách một tháng Cảnh Ngôn sẽ tách ra một lũ thần hồn xem xét bên ngoài Càn Khôn tiểu thế giới. Mỗi lần tách thần hồn đều không ngoại lệ tích tắc bị xóa tan ngay.Càn Khôn tiểu thế giới còn chưa đến đáy Tử Vong Thâm Uyên.Nhưng theo thời gian trôi qua tu vi của Cảnh Ngôn ngày càng tinh thâm.Sau khi bước vào Đạo Vương cảnh, Cảnh Ngôn vận chuyển Thương Khung Đệ Nhất Thần Công hấp thu thần tinh nhanh rõ rệt, dẫn đến tiến bộ tu vi càng mau.Qua khoảng một năm cảnh giới của Cảnh Ngôn đến Đạo Vương cảnh trung kỳ.Tốc độ tiến bộ siêu kinh khủng, đặt ở Thiên Nguyên đại lục có thể hù chết người.Đạo Vương cảnh sơ kỳ đột phá đến trung kỳ thông thường võ giả mất vài chục năm mới thành công.Cái này không hoàn toàn vì thiên phú của Cảnh Ngôn, nếu không có thần tinh thì hắn không thể nhanh chóng từ Đạo Vương cảnh sơ kỳ đột phá đến trung kỳ.Qua một năm Cảnh Ngôn mới dùng đến thần tinh thứ hai.Cảnh Ngôn được chín trăm mấy khối thần tinh từ động phủ Linh La, qua hơn một năm hắn mới tiêu hao hai khối thần tinh, bởi vậy hắn không chút áp lực. Cứ theo tốc độ tiêu hao thế này thì Cảnh Ngôn vào Thánh Đạo cảnh cũng chưa dùng hết thần tinh.Sau khi tiêu hao hai thần tinh làm Cảnh Ngôn sinh ra xúc động khó tả.Kiếm ý!Thật lâu trước kia Cảnh Ngôn đã lĩnh ngộ kiếm ý cấp thấp, ở mức độ nào đó nhờ vào thế thiên địa. Nhưng theo tu vi tăng mạnh, tác dụng của kiếm ý ngày càng gân gà, cuối cùng không giúp được gì cho Cảnh Ngôn.Kiếm ý cấp thấp có lẽ có sức khống chế, trói buộc rất lớn với võ giả hậu thiên. Với võ giả Tiên Thiên thì tác dụng không lớn, nếu không đánh bất ngờ thì khó tạo thành uy hiếp.Cảnh Ngôn từng cố gắng nghiên cứu kiếm ý, muốn tăng uy lực cho nó nhưng không tìm thấy đầu mối gì. Lĩnh ngộ kiếm ý cấp thấp dường như không có chút khả năng tiến bộ hơn, Cảnh Ngôn dần dà lãng quên, ít dùng kiếm ý cấp thấp.Bây giờ Cảnh Ngôn bỗng nhiên sinh ra cảm ngộ kỳ diệu, hắn lấy ra đạo khí trường kiếm màu lam huơ đại trong không gian.- A? Loại cảm giác này . . . Cảnh Ngôn cảm giác trường kiếm vụt qua có dấu hiệu dung hợp với không gian.Cảnh Ngôn vội tập trung tinh thần hoàn toàn chìm đắm trong lĩnh ngộ kỳ diệu này.Hồi lâu sau Cảnh Ngôn mở mắt ra.Thiên Thủy mỉm cười nói: - Tiểu tử khá lắm.Lúc Cảnh Ngôn múa trường kiếm Thiên Thủy quan sát thật lâu, lão nhìn hắn chìm đắm trong đó nên không ra tiếng quấy nhiễu. Mãi khi Cảnh Ngôn mở mắt Thiên Thủy mới lên tiếng.Cảnh Ngôn không biết hình dung cảm ngộ đó thế nào:- Tiền bối, ta cảm giác . . . hơi kỳ kỳ.Thiên Thủy cười nói: - Lực khống chế, ngươi tăng lực khống chế với không gian xung quanh đúng không? Dù nhắm mắt lại ngươi vẫn nhận ra xung quanh thay đổi những gì đúng chứ?Cảnh Ngôn nhìn Thiên Thủy, đúng như lão nói, hắn có cảm giác khống chế.Thiên Thủy gật gù:- Không có gì kỳ, Cảnh Ngôn, thật lâu trước kia ngươi đã lĩnh ngộ ra kiếm ý, bây giờ nhờ vào thần tinh khiến kiếm ý đột phá một bậc, đây là bình thường.Cảnh Ngôn nghe Thiên Thủy nói lộ vẻ hiểu ra, nhưng sau đó nhíu mày nói: - Kiếm ý của ta đột phá? Nhưng ta vẫn thấy kỳ, lúc trước kiếm ý của ta uy năng rất nhỏ, nói là nhờ thế thiên địa nhưng uy lực đó hầu như bằng không đối với võ giả Đạo Linh cảnh. Bây giờ ta có cảm giác khống chế tất cả, dường như ta chém đại một nhát kiếm là có thể giết những Đạo Sư cảnh, thậm chí là Đạo Vương cảnh mà không cần dùng võ học. Đây là ảo giác của ta sao?Cảnh Ngôn không chắc cảm giác của mình là chính xác hay không, trong Càn Khôn tiểu thế giới không có ai cho hắn thử tay nghề.Nghe Cảnh Ngôn nói Thiên Thủy nhẹ lắc đầu, từ tốn nói: - Cảnh Ngôn, ngươi không biết đúng. Giờ ngươi vung kiếm là có thể nhẹ nhàng giết chết võ giả Đạo Vương cảnh bình thường. Dù là Đạo Vương cảnh đỉnh, ví dụ người tên Ân Lão ở trước mặt ngươi cũng không đỡ được vài nhát kiếm bình thường của ngươi. Ngươi giết loại võ giả này rất dễ.Thiên Thủy trầm giọng nói: - Vì ngươi sử dụng là uy lực thiên địa, là uy năng của pháp tắc.Cảnh Ngôn giật mình nhìn Thiên Thủy:- A? Uy năng pháp tắc?Chẳng phải chỉ có võ giả Thánh Đạo cảnh mới vận dụng uy năng pháp tắc sao? Hắn chỉ là võ giả Đạo Vương cảnh. Hết chương 642.



Bạn cần đăng nhập để bình luận