Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 621. Ảo Ảnh Kỳ Lạ



Chương 621. Ảo Ảnh Kỳ Lạ



Trạch viện Cổ gia, viện tộc trưởng, trong một tòa kiến trúc hùng vĩ.Một nam nhân mặc trường bào màu xanh nước biển, dáng vẻ nho nhã trông giống người thường năm mươi tuổi, khí thế của gã tràn ngập cả căn phòng.Gã là tộc trưởng Cổ gia đương nhiệm, Cổ Kim Lam.Nam nhân trông chừng đại điện Sinh Mệnh Thụ đang đứng trước mặt Cổ Kim Lam.- Ngươi nói cái gì?Mắt Văn ca đỏ hoe muốn mếu, gã sợ đến hồn vía lên mây:- Tộc trưởng, ta . . . ta cũng không biết có chuyện gì.Đó là Sinh Mệnh Thụ của Cổ Ngân Hà, gã đã chết? Nếu Cổ Ngân Hà chết thì cái chết như thế nào?Lòng Văn ca hoảng hốt bối rối.Ánh mắt sắc bén dần giấu trong đôi mắt Cổ Kim Lam:- Chết tiệt!Cổ Kim Lam ngẫm nghĩ, phất tay đuổi Văn ca:- Ngươi đi đại điện Sinh Mệnh Thụ chờ, chút nữa ta sẽ hỏi kỹ càng hơn.Văn ca khom người cẩn thận lui ra ngoài:- Tuân lệnh! Sau khi Văn ca rời đi Cổ Kim Lam bước ra viện tộc trưởng, bay vào sau núi nằm sâu trong trạch viện Cổ gia.Không lâu sau.Bùm! Tiếng gầm chất chứa bi thương quanh quẩn trên bầu trời:- Tôn nhi của ta!Ngay sau đó hai bóng người lao ra bay hướng đại điện Sinh Mệnh Thụ.Người bay đầu trông rất lớn tuổi, khe rãnh trên mặt sâu hoắm, mặc trường bào màu trắng. Bay đằng sau lão nhân này là tộc trưởng Cổ gia Cổ Kim Lam.Trông Cổ Kim Lam vô cùng cung kính lão nhân bay đằng trước.Hai người không mất bao lâu đã bay tới đại điện Sinh Mệnh Thụ, lão nhân vào đại điện lắc mình một cái đã đến gần Sinh Mệnh Thụ đại biểu Cổ Ngân Hà. Tốc độ của lão nhân nhanh tột độ, Văn ca chờ trong đại điện không thấy rõ bóng người, trước mắt hoảng hốt một cái liền thấy có người đứng gần Sinh Mệnh Thụ.Văn ca thấy rõ mặt mày lão nhân liền kinh sợ quỳ lạy:- Bái kiến lão tổ!Dù lúc gặp Cổ Kim Lam thì Văn ca không quỳ lạy, nhưng vừa thấy mặt lão nhân gã liền quỳ xuống, đủ thấy thân phận của lão nhân áo trắng cao hơn tộc trưởng Cổ Kim Lam nhiều.Lão nhân áo trắng không quan tâm Văn ca, lão nhìn Sinh Mệnh Thụ đã héo tàn biến thành màu xám trắng, gầm rống:- Tôn nhi . . . tôn nhi của ta!Cổ Kim Lam và Văn ca không dám ngẩng đầu lên, yên lặng chờ.- Là ai làm? Ai giết tôn nhi Ngân Hà của ta? Tặc tử chết tiệt!Qua một lúc lão nhân áo trắng mới nhìn hướng Văn ca đang quỳ, lớn tiếng quát hỏi: - Ngươi nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?Văn ca quỳ, đầu dán sát đất, mặt trắng bệch, người run cầm cập.Văn ca sợ hãi mếu máo:- Ta không biết thưa lão tổ, ta giống như thường ngày trông chừng những Sinh Mệnh Thụ, đột nhiên thấy Sinh Mệnh Thụ đại biểu Cổ Ngân Hà thiếu chủ điêu tàn, ta liền đi thông báo tộc trưởng.Lão nhân áo trắng toát ra uy thế làm Văn ca không chịu nổi.Lão nhân áo trắng vợt vươn tay ra, bàn tay như vuốt ưng chộp Văn ca:- Phế vật! Trông chừng Sinh Mệnh Thụ cũng không xong, muốn phế vật như ngươi làm gì? Chết đi!Văn ca cảm nhận sát ý bao phủ toàn thân, mở miệng van xin:- Lão tổ . . .Nhưng Văn ca chưa kịp nói ra hai chữ tha mạng thì vuốt ưng của lão nhân áo trắng đã chụp đỉnh đầu gã.Bóp nhẹ bụp một tiếng, đầu Văn ca nát bấy như đậu hủ.Cổ Kim Lam nhíu chặt mày nhìn cảnh này, châm chước lên tiếng: - Lão tổ . . . Sinh Mệnh Thụ của Ngân Hà điêu tàn chắc không liên quan đến Cổ Hưng Vân.Lão nhân áo trắng không nói gì, mắt lạnh lùng liếc Cổ Kim Lam một cái.Tim Cổ Kim Lam rớt cái bịch, không dám nói nhiều nữa.Cổ Hưng Vân tuy là tử đệ dòng chính của Cổ gia, nhưng lão tổ này muốn giết gã thì giết, trong gia tộc không ai dám nói nhiều.Lão nhân áo trắng hỏi Cổ Kim Lam:- Kim Lam, nói cho ta biết trên Thiên Nguyên đại lục có ai dám giết tôn nhi Ngân Hà của ta?Cổ Kim Lam vội nói: - Ta sẽ sai người đi điều tra thưa lão tổ, không lâu sau sẽ điều tra rõ ràng.Lão nhân áo trắng hung uy âm trầm nói: - Tra! Tra rõ cho ta! Dù là ai dám giết tôn nhi của ta thì ta phải bầm thây hắn ra vạn mảnh! Ta muốn hắn chết, ta muốn cả nhà hắn chết hết!*** Động phủ thượng cổ.Cảnh Ngôn đứng dậy:- Phù, vết thương đã khép, nguyên khí cũng phục hồi. Đã tới lúc rời khỏi đây.Cảnh Ngôn đến gần xác Ân Lão, lấy đi tu di giới chỉ, không quên bao tay mỏng như cánh ve trên đôi tay lão. Bao tay này tuyệt đối không phải báu vật bình thường.Cảnh Ngôn định nhấc chân rời đi chợt cau mày, lắc đầu lẩm bẩm:- Không được, động phủ thượng cổ này bị người Cổ gia biết vị trí lối vào, tùy thời phái người đi vào. Không thể giữ lại xác Cổ Ngân Hà và Ân Lão.Cảnh Ngôn hủy xác Cổ Ngân Hà và Ân Lão, cẩn thận kiểm tra bốn phía rồi đi nhanh. Cảnh Ngôn vận chuyển Thiên Không Chi Dực mau hơn lúc đến, chỉ hai ngày ngắn ngủi đã đến lối ra động phủ.Cảnh Ngôn vừa nghĩ vừa cất bước đi ra:- Nên đi ra ngoài.Khoảnh khắc Cảnh Ngôn bước ra chợt cảm giác kỳ kỳ, cảm giác khác hẳn lúc đi vào:- Chuyện gì xảy ra? Cảnh Ngôn không kịp nghĩ nhiều, cảm giác chóng mặt ập đến sau đó hắn tạm mất ý thức.Chờ khi Cảnh Ngôn tỉnh táo lại hắn liền vận chuyển nguyên khí, quét mắt quan sát bốn phía.Cảnh Ngôn nhìn quanh, phát hiện mình dường như trở lại cung điện kia:- Cái này . . . không đúng! Nơi này không phải Hắc Thạch sơn mạch!Dù lòng Cảnh Ngôn tĩnh lặng như đá lúc này cũng sợ hết hồn, hắn không biết xảy ra chuyện gì:- Sao có thể như vậy? Chẳng phải ta từ lối ra đi khỏi động phủ sao? Vì sao trở lại đây?Chợt một giọng nói vang lên sau lưng Cảnh Ngôn:- Tiểu hữu có khỏe không?Cảnh Ngôn bản năng vận chuyển Thiên Không Chi Dực chớp mắt vọt ra xa, nếu không phải không gian căn phòng chỉ có bấy nhiêu thì hắn đã trốn xa hơn nữa.Người Cảnh Ngôn ướt mồ hôi lạnh, trong căn phòng này có người?Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm người nói chuyện với mình, hơi cau mày:- Ủa? Bóng mờ ảo phát ra thanh âm:- Tiểu hữu đừng căng thẳng, ta không có ác ý với ngươi. Ta chỉ thấy hơi lạ, dường như ngươi không phải hậu đại của Linh gia ta. Tiểu hữu có thể cho ta biết ngươi làm sao học được Thiên Không Chi Dực không?Giọng của bóng ảo rất hiền hòa. Hết chương 621.



Bạn cần đăng nhập để bình luận