Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 890. Đập Chết Tươi



Chương 890. Đập Chết Tươi



Đơn thuần là so tài lực lượng.Một cây trường thương, một thanh trường đao điên cuồng va chạm trên lôi đài.Võ giả luyện thể đơn thuần cách công kích khác với võ giả bình thường. Lúc này trên lôi đài không có võ học bí pháp ngưng tụ tia sáng nguyên khí hoa lệ, chỉ có đao quang đen và thương quang đơn giản.Tiếng va chạm nặng nề làm đám đông quanh quảng trường cảm nhận rõ ràng nền đất dưới chân rung rinh.Bạch An Thư, Lộc Sâm cau mày nhìn Lão Lục trên lôi đài, thảo luận:- Người kia cũng là võ giả luyện thể?- Tại sao Sở gia có võ giả luyện thể mạnh như vậy?- Họ tìm người này ở đâu ra? Rất lạ mặt, chắc không phải người Sở gia. Nếu Sở gia có võ giả luyện thể ưu tú như vậy lẽ ra chúng ta nên sớm biết tin tức.Hai người thấy Lão Lục mạnh mẽ ngang ngửa Dương Thạch, họ cứ đinh ninh gã lên sân thì Sở gia phái ai xuất chiến đều sẽ bị đánh bại dễ dàng. Nhưng bây giờ sự việc phát triển ra ngoài dự đoán của họ.Dương Thạch thỉnh thoảng gầm rống mắt đỏ rực nhìn Lão Lục chằm chằm:- Grào! Đặc biệt khi Dương Thạch cầm trường thương đâm trúng thân thể của Lão Lục nhưng không để lại lỗ máu, gã không hiểu. Dương Thạch nhận ra thân thể Lão Lục cứng cỏi còn khủng hơn gã.Ban đầu Dương Thạch không xem trọng Lão Lục, nhưng càng đánh lâu gã càng sốt ruột:- Ngươi . . . ngươi tu luyện bằng cách nào?Đơn thuần luyện thể vô cùng khó khăn, nếu không thì thế giới này đã chẳng ít có võ giả luyện thể đơn thuần đến vậy. Đơn thuần luyện thể đến trình độ như Dương Thạch là rất hiếm thấy.Dương Thạch vốn nghĩ mình là võ giả mạnh nhất dưới Thánh Đạo cảnh, nhưng đánh với Lão Lục làm gã hiểu suy nghĩ của mình là sai lầm. Không phải trên đời không có võ giả đối kháng lại gã được, chẳng qua lúc trước Dương Thạch không gặp phải.Bị Dương Thạch hỏi nhưng Lão Lục phớt lờ, tay cầm trường đao đen tấn công dồn dập. Cảnh Ngôn dặn dò Lão Lục chẳng những đánh bại Dương Thạch còn phải giết gã.Dương Thạch quê quá hóa giận rống to: - Chết tiệt! Ngươi tưởng có thể đánh bại ta? Nằm mơ đi! Trong phút chốc người Dương Thạch khuếch tán ánh sáng màu vàng, sau đó cả người gã tỏa sắc vàng mờ nhạt.Lão Lục khoảnh khắc cảm nhận được lực lượng thân thể Dương Thạch tăng mạnh rất nhiều.Mắt Dương Thạch đỏ rực, khí thế hung ác thô bạo càng đậm:- Có thể ép ta sử dụng lực lượng thiên phú thì ngươi nên tự hào, lần trước ta dùng lực lượng thiên phú là khi đối mặt võ giả Thánh Đạo cảnh truy sát.Dương Thạch có thể trốn khỏi tay võ giả Thánh Đạo cảnh là nhờ vào thiên phú này. Sử dụng thiên phú chẳng những khiến lực lượng của Dương Thạch tăng lên nhiều, tốc độ cũng tăng rõ rệt. Bình thường Dương Thạch sẽ không dùng thiên phú này, nên ít ai biết.Bùm! Lão Lục bị một thương đánh lui, chân lảo đảo lùi đến mép võ đài.Khuôn mặt Cảnh Ngôn nghiêm túc hơn.Lão Lục nhìn Dương Thạch chằm chằm, lần đầu tiên mở miệng nói: - Thiên phú này của ngươi không tệ, khá thú vị.Dương Thạch giơ trường thương tiến lên trước:- Chịu chết!Bóng thương rạch một khe rãnh đen trong không gian mang theo lực lượng khủng bố đâm hướng Lão Lục.Đám người Sở gia Sở Tiên Liệt căng thẳng thần kinh:- Nguy rồi! Sắp thua!Lão Lục đã bị ép lùi đến mép lôi đài giờ đón nhận một kích khủng bố của Dương Thạch, hầu như không thể tránh cho bị đánh ra lôi đài. Một khi bị đánh ra lôi đài dù Lão Lục không bị thương cũng thua tỷ thí.Lão Thất lườm đám người Sở Tiên Liệt, trợn trắng mắt nói: - Các ngươi la hét cái gì! Muốn đánh bại lục ca? Đó là nằm mơ! Lục ca vừa rồi đang chơi với hắn chứ đánh thật thì hắn sao có thể đánh lui lục ca?Cảnh Ngôn khó hiểu nhìn hướng Lão Thất, không lẽ Lão Lục có thủ đoạn đặc biệt gì mà hắn không biết?Nhớ đến thực lực của đám khôi lỗi càng khiến Cảnh Ngôn tin tưởng điều này hơn.Người Ngọc Thư Môn, U Minh tông thấy Dương Thạch phát uy thì lộ biểu tình nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào lôi đài chờ Lão Lục bị đánh văng ra.Lúc này bóng thương đen mang theo khe rãnh sâu hoắm đâm tới trước mặt Lão Lục, sắp trúng mục tiêu.Lão Lục ném trường đao đi, nó giơ tay lên, từng pháp văn nổi lên trên thân thể. Các pháp văn có màu tím đen, quanh người Lão Lục có một vòng xoáy màu đen như lỗ đen xoay tròn bay ra.Bóng thương đen dường như bị năng lượng đáng sợ hạn chế, tốc độ giảm mạnh.Những võ giả tu vi Thánh Đạo cảnh có mặt ở đây thấy rõ bóng thương đen dường như đang tan rã.Dương Thạch giật mình kêu lên: - Chuyện gì xảy ra? Biểu tình gã kinh hoàng, ánh mắt không dám tin nhìn Lão Lục.Lão Lục rống to: - Chịu chết!Bùm! Lão Lục giơ tay lên vỗ mạnh.Trong khoảnh khắc mấy chục chưởng ấn màu đen hiện ra, phía sau mỗi chưởng ấn có một vòng xoáy đen loại nhỏ. Một đám chưởng ấn vỗ hướng Dương Thạch gần ngay trước mặt.Bùm bùm bùm bùm bùm! Một chuỗi tiếng nổ dày đặc.Mọi người chỉ thấy trên người Dương Thạch trúng mấy chục chưởng ấn.Dương Thạch phát ra tiếng hét thảm thiết:- A! Dương Thạch ngã xuống, nhưng chưởng ấn đen chưa tan biến mà tiếp tục vỗ vào gã. Nhiều chưởng ấn hiển hiện trong không gian vỗ mạnh vào người Dương Thạch, lực lượng xé rách đáng sợ xé cơ thể siêu cứng rắn của gã.Qua khoảng vài giây chưởng ấn đen tan biến, Lão Lục bước đến gần trường đao đen nhẹ nhàng nhặt lên.Nhìn lại Dương Thạch, thân thể đã nát bấy, ánh sáng vàng ngoài người dần tán đi.Dương Thạch đã chết!Bị Lão Lục đập chết tươi.Đám người quanh quảng trường lặng im thật lâu, các cặp mắt nhìn chằm chằm lôi đài, họ nhìn Lão Lục và Dương Thạch đã thành bùn nhão.Lộc Sâm của U Minh tông phát ra tiếng rống xé trời:- Không!Lộc Sâm lắc người chớp mắt bước lên lôi đài, hít thở dồn dập nhìn xác Dương Thạch thành từng mảnh vụn. Mãi đến lúc này Lộc Sâm vẫn không tin được Dương Thạch đã chết. Dương Thạch từng trốn khỏi tay võ giả Thánh Đạo cảnh vậy mà chết, chết khi gã sử dụng thiên phú.Cảnh Ngôn hét hướng Lão Lục:- Quay về đi Lão Lục! Hết chương 890.



Bạn cần đăng nhập để bình luận