Kiếm Thần Càn Khôn

Chương 945. Sát Ý Tích Tụ



Chương 945. Sát Ý Tích Tụ



Tóc tai Sở Hồng Nam hỗn loạn, đôi mắt đầy sự cừu hận. Lão nhìn võ giả Thánh Đạo tam cảnh kia chằm chằm.Mắt Sở Hồng Nam lúc này trừng như muốn vỡ ra ngoài.Võ giả Thánh Đạo tam cảnh kia quát:- Nói! Cảnh Ngôn kia rốt cục trốn ở đâu? Võ giả Thánh Đạo tam cảnh kia lập tức phân phó người bên cạnh:- Ha ha không nói đúng không? Người đâu, mang một trăm tù phạm lại đây!Kỳ thật võ giả Thánh Đạo tam cảnh kia cũng biết Sở Hồng Nam chắc cũng chẳng biết Cảnh Ngôn ở đâu nhưng cũng chẳng vấn đề gì, trò chơi vậy rất thú vị, gã rất thích.Bên cạnh gã còn có mấy võ giả Thánh Đạo cảnh cùng mấy chục võ giả Đạo Hoàng cảnh,- Vâng!Rất nhanh đã có người bắt một trăm thành viên Sở gia mang tới, trẻ có, già có, nữ có, nam có.Võ giả Thánh Đạo tam cảnh khẽ cười nói:- Trò chơi săn giết tiếp tục! Người Sở gia nhiều như vậy, mỗi ngày giết mấy trăm tên thì cũng nhiều năm nữa mới chết sạch được!Gã nói với một trăm thành viên Sở gia:- Bốc thăm đi! Các ngươi có thể sống qua hôm nay hay không đều trông chờ vào vận may của mình. Đều cầu nguyện đi! Cầu nguyện mình không bốc trúng thăm chết!Một trăm cây thăm!Trong đó có một nửa là sống, một nửa là chết. Nói cách khác, sau khi kết thúc một vòng rút thăm sẽ có năm mươi người bắt trúng thăm chết rồi bị giết. Năm mươi người còn lại có thể tạm thời sống sót.Một đệ tử Sở gia quát lớn:- Không rút! Ta không rút!- Hừ, không nghe lời? Chết!Võ giả Thánh Đạo tam cảnh kia quăng một tay, đệ tử hô to không rút thăm kia liền bị đánh chết ngay lập tức.Sở Hồng Nam không ngừng lay cũi, khàn giọng gào:- Đoạn Âm, ngươi không có kết cục tốt! Ngươi nhất định không có kết cục tốt ! Ngươi sẽ chết rất thảm!Sở Hồng Nam muốn liều mạng với Đoạn Âm nhưng tu vi lão đã bị giam lại. Bây giờ Sở Hồng Nam chỉ là một người bình thường, nguyên khí trong tử phủ dù thế nào cũng không thể vận chuyển được.Sở Hồng Nam va chạm cái cũi không ngừng khiến bàn tay đều nứt toác, máu không ngừng rơi xuống mặt đất.- Ha ha ha… Sở Hồng Nam, ngươi thật đúng là mạnh miệng. Đến nước này rồi mà ngươi còn hy vọng Cảnh Ngôn kia có thể cứu các ngươi đúng không? Thật sự ngây thơ!Tiếng cười âm lãnh của Đoạn Âm truyền khắp quảng trường.…Cảnh Ngôn đến Phi Vũ thành, hắn phóng thích thần hồn ra bao trùm cả tòa thành thị. Tòa thành khổng lồ này đều bị thần niệm bao phủ. Khắp thành đều tràn ngập tử khí. Trên đường quả thật không thấy một người sống nào.- Chết tiệt!Khi Cảnh Ngôn nhìn thành cảnh trong trạch viện Sở gia, đôi mắt hắn lập tức đỏ.- Hư vô thần thông!Hư vô thần thông thi triển, Cảnh Ngôn lập tức xuất hiện trên không trạch viện. Tiếp đó Cảnh Ngôn lại xuất hiện trên quảng trường Sở gia.Cảnh Ngôn nhìn Sở gia nay đã hóa thành phế tích, lửa giận tràn ngập. Thần niệm Cảnh Ngôn lập tức tập trung vào đám người Đoạn Âm.- Hử?Đám người Đoạn Âm bị thần niệm Cảnh Ngôn tập trung cũng đều lập tức nhận thấy khác thường. Sắc mặt Đoạn Âm hơi đổi, tìm kiếm khắp nơi sau đó thấy một thân ảnh đang đi về phía mình.Đoạn Âm quát khẽ:- Kẻ nào?- Vèo vèo!Mấy võ giả Thánh Đạo cảnh cùng rất nhiều võ giả Đạo Hoàng cảnh bên cạnh Đoạn Âm đều nhanh chóng thúc giục nguyên khí đánh về phía Cảnh Ngôn.Khuôn mặt Cảnh Ngôn âm trầm, sát ý vô tận:- Các ngươi… Đều đáng chết!Trong chớp mắt, những võ giả Thánh Đạo cảnh và Đạo Hoàng cảnh đang xông về phía Cảnh Ngôn đều im lặng ngã xuống, mất đi sinh cơ.Cảnh Ngôn lúc này đúng là sát ý quay cuồng, như muốn ngưng tụ thành thực chất. Trong thần niệm của Cảnh Ngôn, hắn nhìn thấy nơi đây có ít nhất hơn một vạn thi thể đệ tử Sở gia.Đoạn Âm thấy đám thuộc hạ của mình đều chết trong thời gian ngắn liền luống cuống. Gã đều không thấy người tới ra tay thế nào, những võ giả Thánh Đạo cảnh và Đạo Hoàng cảnh liền im lặng chết đi, đây là sao vậy?Đoạn Âm gầm nhẹ:- Ngươi là ai? Dám nhúng tay vào chuyện Chung tiên sinh, ngươi thật to gan!Hiển nhiên Đoạn Âm không biết Cảnh Ngôn.Lúc này Đoạn Âm cũng không biết võ giả mặc trường bào xanh biếc có vẻ rất trẻ này chính là Cảnh Ngôn mà Chung tiên sinh luôn tìm.Sở Hồng Nam thấy Cảnh Ngôn liền hô:- Ngươi? Sao ngươi lại tới đây? Đi mau! Đi mau, chuyện nơi đây không cần ngươi lo.Ban nãy lực chú ý của Sở Hồng Nam đều ở trên người Đoạn Âm nên khi Cảnh Ngôn xuất hiện Sở Hồng Nam cũng không biết.Cảnh Ngôn nhìn Sở Hồng Nam, nhẹ nhàng gật đầu, trầm giọng nói:- Sở tộc trưởng, ngươi chịu khổ.Sở Hồng Nam lo lắng nói:- Giờ ngươi còn nói này đó làm gì? Mau đi đi. Ngươi không phải người Sở gia, chuyện Sở gia ta không liên quan tới ngươi!Cảnh Ngôn là ngoại tôn của lão. Sở gia đã xem như xong đời, hiện giờ trong lòng Sở Hồng Nam chỉ mong ngoại tôn này của mình có thể sống sót.Theo Sở Hồng Nam thì chỉ cần Cảnh Ngôn trốn đi, Chung tiên sinh có muốn tìm ra cũng không phải chuyện dễ.Sở Hồng Nam không nói ra tên Cảnh Ngôn chỉ vì không muốn Đoạn Âm phát hiện thân phận của hắn.Cảnh Ngôn nhìn Đoạn Âm hỏi:- Ngươi hỏi ta là ai? Không phải ngươi đang tìm ta sao?- Ngươi chính là Cảnh Ngôn?Đoạn Âm nghe Cảnh Ngôn nói vậy mới hiểu được người trước mặt này chính là Cảnh Ngôn mà Chung tiên sinh muốn tìm.Đoạn Âm cười lạnh, bình tĩnh nói:- Thật sự là thiên đường có cửa ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào! Vận may của ta còn thật không tệ! Giúp Chung tiên sinh tìm được ngươi chính là công lớn!Đoạn Âm vừa nghĩ đến chuyện mình giúp Chung tiên sinh tìm được Cảnh Ngôn, sau đó được Chung tiên sinh ban cho thật lớn mà thầm hưng phấn.Cảnh Ngôn nhìn chằm chằm đối phương, nói:- Công lao? Có mệnh mới hưởng được công lao!Cảnh Ngôn mở miệng quát:- Ta hỏi ngươi, Chung tiên sinh đang ở đâu?Cảnh Ngôn không có lập tức giết Đoạn Âm chính là vì muốn biết một ít tin từ trong miệng gã. Bây giờ Cảnh Ngôn còn không biết Chung tiên sinh ở đâu.Toàn bộ thế giới đều lâm vào hỗn loạn. Nếu có thể tìm được Chung tiên sinh, giết chết gã thì việc thành lập trật tự thế giới mới sẽ có thể thoải mái hơn.Đoạn Âm híp mắt, đáp:- Ngươi muốn tìm Chung tiên sinh? Tốt thôi! Bây giờ ta liền thông báo cho Chung tiên sinh. Tin rằng khi Chung tiên sinh biết ngươi ở đây sẽ nhanh chóng chạy tới.Đoạn Âm nói xong liền lấy tinh thạch đưa tin ra, muốn truyền tin về Cảnh Ngôn đi.Đương nhiên Đoạn Âm cũng không có tư cách liên hệ trực tiếp với Chung tiên sinh. Đoạn Âm cần gửi tin cho Âu Dương Lâm, người phát ngôn của Chung tiên sinh trước.Đoạn Âm cũng biết mình không phải đối thủ của Cảnh Ngôn cho nên gã không có lập tức ra tay mà lựa chọn kéo dài thời gian.- Xoạt!Đoạn Âm mới lấy tinh thạch đưa tin ra cả cơ thể đã bị một cỗ năng lượng đáng sợ trói chặt hoàn toàn.Chỉ thấy bàn tay Cảnh Ngôn khẽ nắm, cơ thể Đoạn Âm liền không kìm được bay lên. Hết chương 945.



Bạn cần đăng nhập để bình luận